Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 134




Đồ? Tôi cúi đầu xuống, phía dưới là một mảng đen kịt không nhìn thấy gì, hỏi Tiểu Phân thì cô ấy nói cũng không rõ lắm. Tôi nhìn thấy “vết m.á.u” màu đỏ trên váy của Tiểu Phân, trong đầu tôi liền có một liên tưởng không tốt.
Liệu chuyện hôm qua có phải do Tôn Tử làm không?
Nghĩ đến đây, tôi lập tức lắc đầu. Không, sao mà thế được, tại sao Tôn Tử lại như vậy được, chẳng lẽ là để hãm hại Phỉ Phỉ sao? Không thể nào, cậu ấy và Phỉ Phỉ chỉ cãi nhau thôi, căn bản không cần thiết phải hại Phỉ Phỉ.
“Chuyện nam nữ ai có thể nói chắc được?” Một giọng nói trẻ con vang lên sau lưng tôi, quay người lại, thì ra là đạo trưởng.
“Đạo trưởng?” Tôi lộ ra vẻ mừng rỡ, lúc này nhìn thấy ông ấy giống như gặp được người phụ tá vậy.
Đạo trưởng xắn tay áo, sờ soạng hồi lâu, từ trong tay áo lấy ra một cái lọ nhỏ, có vẻ như là đồ để đựng thứ gì đó.
Tiểu Phân hưng phấn chỉ vào cái lọ nói chính là thứ này, đạo trưởng ngước mắt nhìn Tiểu Phân, Tiểu Phân ngây người, ánh mắt dồn vào thanh kiếm gỗ gụ trên người ông ấy, lập tức lùi ra xa.
“Tiểu Phân, cô đừng sợ. Vị này là sư phụ của tôi, ông ấy có thể giúp được cô, đừng sợ.” Tôi nói nhỏ với Tiểu Phân, Tiểu Phân lúc này mới gật đầu nhưng vẫn không dám đến gần, bởi vì trên người đạo trưởng có nhiều thứ khiến quỷ hồn sợ hãi.
Đạo trưởng đặt chiếc lọ vào tay tôi, để tôi ngửi xem bên trong có gì. Tôi mở ra ngửi thử, mặc dù có chút mùi m.á.u tanh, nhưng cũng không hoàn toàn là m.á.u.
Đạo trưởng bình thản nói, đây chẳng qua chỉ là một chút m.á.u gà trộn với thuốc nhuộm mà thôi.
Tôi lập tức cau mày, kể từ lần đầu nhìn thấy bộ huyết y đó tôi đã cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng không rõ là kỳ lạ chỗ nào.
Bây giờ thì tôi hiểu rồi, là do mùi m.á.u trên bộ đồ đó quá yếu.
Nhưng tại sao Tôn Tử lại phải vứt bỏ thứ đồ đựng m.á.u đó? Lẽ nào bộ huyết y kia thực sự là do Tôn Tử để vào phòng Phỉ Phỉ để hãm hại cô ấy sao?
“Sư phụ, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?” Tôi nhìn đạo trưởng hỏi, hy vọng ông ấy có thể cho tôi một câu trả lời. Đạo trưởng lạnh lùng nhìn tôi một cái: "Minh Dương, không phải là cậu đã biết tại sao rồi sao? Câu này cần thiết phải hỏi tôi không? Tự mình giải quyết đi, sư phụ cậu còn chưa tìm được cái muốn tìm đây này."
Sau khi nói xong, đạo trưởng nhanh chóng leo lên mái nhà, tốc độ nhanh đến mức khiến tôi phải cảm thán một cách kinh ngạc, một lúc sau thì biến mất không dấu vết.
Thế nhưng cầm chiếc hộp nhỏ này trên tay mà lòng tôi nặng trĩu vô cùng, chẳng lẽ chỉ vì thứ cỏn con này mà có thể nói rằng mọi chuyện đều do Tôn Tử làm sao?
Nếu như không phải, vậy chẳng phải là đã làm tổn thương tình anh em bao nhiêu năm của chúng tôi sao?
Hơn nữa, lúc đó Phỉ Phỉ cũng ở trong phòng, Tôn Tử làm sao giấu bộ huyết y vào trong được? Để làm rõ tất cả những chuyện này, tôi lặng lẽ vào phòng của Phỉ Phỉ.
Vì sự việc ngày hôm qua, cửa phòng Phỉ Phỉ vẫn luôn không khóa. Tôi bước vào, nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt của tôi lại dồn cửa sổ bằng gỗ ngay đối diện.
Tiểu Phân theo sau tôi, cô ấy ngửi ngửi rồi nhìn tôi hỏi: “Sao lại có mùi của an thần hương?”
“An thần hương?” Tôi không biết thứ mà Tiểu Phân đang nói đến là gì.
“Lão phu nhân chuyên dùng an thần hương này, vì bà ấy bệnh nặng không ngủ được nên sẽ thắp an thần hương để dễ ngủ hơn." Tiểu Phân nói xong liền bay đến trước cửa sổ: “Sao lại đặt hương ở đây/”
Tôi đi theo Tiểu Phân đến xem, quả nhiên là vậy, trước cửa sổ thật sự có tàn hương đốt dở, tôi vỗ vỗ đầu, đúng rồi nhỉ, lúc chúng tôi vừa vào cửa đúng là có ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ.
Tôi nghĩ đến bây giờ hương đã cháy rất lâu rồi, nhưng vì cửa sổ để mở nên mùi nhang bị gió thổi bay đi.
Nói cách khác, ai đó đã cố tình làm cho Phỉ Phỉ ngủ thiếp đi, sau đó lặng lẽ đặt bộ huyết y dưới gầm giường Phỉ Phỉ, cuối cùng để cô ấy bị bắt ngay tại trận.
Tôi lắc đầu, bởi vì lý do này đơn giản là quá khủng khiếp. Sau tất cả những giả thiết kia, mọi đầu mối thực sự chỉ thẳng vào Tôn Tử.
Bởi vì bộ huyết y đó ngoại trừ tôi và Kiến Nam có ra, thì Tôn Tử cũng có.
Đầu óc tôi ong ong, trong lòng vẫn còn một câu hỏi, đó là ngón tay đó rốt cuộc là từ đâu ra?