Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 123




Đến sáng, Huệ Bình lay tôi tỉnh giấc. Cô ấy nhìn tôi một cách khó hiểu, hỏi tôi tại sao lại ngồi đây. Tôi chỉ cười mà không nói gì, nhìn về phía hậu viện, Tôn Tử đã biến mất lúc nào không hay.
Tôn Tử đúng là ác độc, bỏ đi một mình rồi để tôi ở lại phơi sương như thế này.
“Quác quác quác” Tôi nghe thấy một tiếng lạ phát ra từ chiếc đèn lồng nhỏ của Huệ Bình. Chiếc đèn lồng đó còn được che bằng vải đen, nghe tiếng thì chắc là tiếng chim.
“Đây là cái gì?” Tôi nhìn chiếc đèn lồng hỏi.
Huệ Bình vén tấm vải lên, vậy mà lại là một con quạ đen, nhìn thấy tôi thì bộ lông đen bóng run lên, kêu quác quác không ngừng.
“Lão phu nhân nói, gi.ết con quạ này hầm thành canh bồi bổ cho các cô cậu.” Huệ Bình nói một cách rất tự nhiên.
Tôi lại ngây cả người, canh quạ hầm lại có thể bồi bổ cơ thể? Chuyện này tôi chưa từng nghe bao giờ, chỉ biết quạ là loài không may mắn, uống canh quạ không được tốt lắm nhỉ.
Hơn nữa, ngoài uống m.áu tươi ra, những thứ khác tôi đều không có khẩu vị. Tôi muốn ngăn Huệ Bình lại, nhưng cô ấy lại nói không thể làm trái lời của lão phu nhân được.
Tôi chỉ đành để như vậy, nhìn Huệ Bình đem con quạ vào trong bếp, sau đó đun nước sôi, vài đường cơ bản là gi.ết ch.ết được nó rồi.
Trong nồi hầm còn có thảo dược, nói là dược liệu tốt cho sức khỏe, tôi nhìn qua, thứ đen sì sì trong nồi khiến tôi mất hết cả vị giác.
Một con quạ được đặt vào nồi mà không bị ch.ặt nhỏ, và thời gian còn lại là chờ nó được hầm chín nhừ.
Tôi ngáp một cái, cũng không có hứng xem nữa, trở về phòng uống tiết canh gà, vừa tới cửa phòng Phỉ Phỉ liền nghe thấy bên trong có tiếng ồn ào.
Giọng nói đó rõ ràng là của Tôn Tử và Phỉ Phỉ, Tôn Tử vẫn còn rất kích động. Tôi giơ tay lên rồi lại hạ xuống. Vốn dĩ tôi muốn vào để thuyết phục cậu ấy, nhưng suy nghĩ kỹ lại, nếu bây giờ tôi vào trong, chẳng phải là làm cho mọi chuyện thêm phức tạp hơn hay sao?
Bây giờ bọn họ đang là người yêu của nhau, tôi chẳng qua chỉ là người ngoài thôi.
"Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!"
Tôi đang định bước vào phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa ở cửa lớn, sáng sớm ai lại gõ cửa như vậy?
Tôi chưa kịp ra mở cửa, Huệ Bình đã từ phòng bếp lao ra, nhanh chóng bước chân về phía cửa lớn, không lâu sau tôi liền nhìn thấy bác sĩ Phạm.
Bây giờ tôi mới biết là lão thái bà bị ốm rồi, cho nên mới mời bác sĩ Phạm đến. Có điều bác sĩ Phạm và ông cậu cùng một giuộc, ông ấy đến chắc sẽ chỉ khiến cho bệnh tình của bà ta thêm nặng hơn thôi nhỉ?
Bác sĩ Phạm nhìn tôi, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ chột dạ, không dám chào tôi, cúi đầu đi theo Huệ Bình đến hậu viện. Rầm một tiếng, Tôn Tử ra khỏi phòng Phỉ Phỉ, tôi quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt đầy sự tức giận của cậu ấy, cuối cùng thì quay về phòng mình.
Mà trong phòng Phỉ Phỉ thì lại yên tĩnh vô cùng, tôi thở dài một cái rồi quay về phòng ngủ, mơ mơ hồ hồ, lúc ngủ dậy thì đã đến giờ cơm trưa.
Nhân lúc không có ai phát hiện, tôi uống hết nửa bình m.áu gà, sau đó thỏa mãn ngồi ở mép giường nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, tâm tình cũng tốt hơn một chút.
“Cốc cốc cốc”
Có tiếng gõ cửa, tôi nhỏ giọng hỏi ai, Huệ Bình bảo tôi đi ăn trưa. Dù không có khẩu vị với những thứ đó nhưng tôi vẫn phải làm bộ làm tịch đi ăn cùng bọn họ.
Lúc đi vào phòng khách, chỉ thấy Kim Tiểu Hổ đang vui vẻ ăn một bát thịt ba chỉ, xem ra anh ta vẫn chưa nhận ra chuyện này gay go đến nhường nào.
“Cảnh sát Kim, cảnh sát Vương đâu?” Tôi tùy tiện hỏi một câu rồi ngồi xuống.
Kim Tiểu Hổ cười lạnh: “Cái tên khốn khiếp đó, nói là không có hứng ăn, nhưng tôi đoán chắc là bị dọa sợ thần hồn còn chưa quay về đấy.”
Kim Tiểu Hổ nói nghe thì chính nghĩa đấy, tôi thật sự muốn cho anh ta xem bức ảnh tối qua chụp được dưới tầng hầm, xem anh ta còn ngồi ăn được nữa không.
Chỉ tiếc là bức ảnh ở trong điện thoại Vương Thành, Vương Thành đang cầm nó.
Tôi giả vờ cầm đũa lên gấp miếng rau, Huệ Bình bê nồi quạ hầm to lên, thứ này trông đen đen vậy thôi chứ mùi thì khá thơm.
Vừa ngửi thấy, trong lòng tôi có một cảm giác rất vi diệu, cảm giác nôn nao trước đây hoàn toàn biến mất.
Kim Tiểu Hổ lại càng thích hơn, không chút do dự gắp ngay cái đùi ăn lấy ăn để.
Huệ Bình cũng múc cho tôi một bát đầy, mắt cứ nhìn chằm chằm tôi, cứ như tôi không thể không uống bát canh này vậy.
“Minh Dương.” Đột nhiên có một đôi tay trắng mịn đặt lên vai tôi, ngẩng đầu lên thì thấy là Phỉ Phỉ, trên mặt cô ấy còn nở nụ cười rạng rỡ.
Như thể vừa rồi cô ấy không có bất kỳ xích mích nào với Tôn Tử vậy, thậm chí còn cầm thìa của tôi rồi húp canh trong bát của tôi một cách rất thân mật.
Cô ấy vừa uống vừa cười: “Ừm, canh này ngon lắm, tươi thật. Nào, há miệng ra.”
Phỉ Phỉ đích thân múc một thìa canh đút cho tôi, tôi cười ngượng rồi đẩy thìa canh của Phỉ Phỉ ra, chỉ cúi đầu ăn một chút rau xanh.
Ăn cái này cứ giống như gặm cỏ vậy, nhai đi nhai lại cũng chẳng có vị gì.
Kim Tiểu Hổ nhìn thấy Phỉ Phỉ có vẻ ngại, bèn cười một cái rồi đặt miệng lên trên thìa, húp hết chỗ canh đó.