Gặp phải một kẻ cứng đầu ch.ết tiệt như thế này, tôi cũng không còn cách nào khác, mất hơn một phút kể lại toàn bộ sự việc tôi đã trải qua cho Kim Tiểu Hổ và Vương Thành nghe.
Vương Thành nghe xong thì thay đổi sắc mặt, lẩm bẩm: “Trời ạ, vẫn còn có chuyện ăn thịt người sao?”
Tôi biết kể chuyện này ra ai cũng không tin, nhưng sự thực là như vậy.
“Ha ha ha, ha ha ha.” Kim Tiểu Hổ nhìn tôi ha ha cười lớn. Nhìn điệu bộ của anh ta là hiểu anh ta đang nghĩ câu chuyện tôi vừa kể là một trò đùa.
Ông đây đâu phải ăn no dửng mỡ mà lãng phí thời gian với hai tên ngốc các người.
“Đi thôi.” Tôi dùng sức kéo cánh tay Kim Tiểu Hổ cùng đi, Vương Thành cũng nhanh chóng theo sau, Huệ Bình không ngừng gọi tôi, muốn tôi gặp lão thái bà nói một tiếng. Sau khi tôi đẩy Kim Tiểu Hổ lên xe thì trực tiếp đóng cửa xe lại, Vương Thành khởi động xe chạy về phía xuống núi.
“Vương Thành, con mẹ nó anh là người phe nào vậy hả? Anh nghe lệnh của tôi mới phải chứ.” Kim Tiểu Hổ không hài lòng nói.
“Tiểu Hổ, mạng người là chuyện quan trọng, tôi tin Minh Dương sẽ không nói lung tung.” Vương Thành nghiêm túc nói từng chữ.
Ngay từ ban đầu tôi đã nhận ra quả nhiên Vương Thành là một cảnh sát tốt. Lúc làm việc anh ta rất tỉ mỉ có khí chất cảnh sát hơn Kim Tiểu Hổ.
Kim Tiểu Hổ chỉ vào Vương Thành đùng đùng tức giận nói sau khi quay về nhất định sẽ trừng phạt Vương Thành.
Vương Thành không nói một lời cũng không bị lời dọa nạt của Kim Tiểu Hổ làm cho sợ hãi mà tăng tốc độ xe, chiếc xe giống như từ trên núi một đường phi xuống vậy.
Kim Tiểu Hổ vừa uống rượu đã ngồi xe vẻ mặt khổ sở muốn nôn ra. Xe tới chân núi tôi mới đổi vị trí cho Vương Thành.
Tuy tôi chưa có bằng lái, nhưng lái ở địa hình bằng phẳng thì không có vấn đề gì. Tôi đạp ga mức lớn nhất hướng thẳng về phía nhà Lưu Mị Nhi.
Lúc xe dừng tại cửa nhà Lưu Mị Nhi, ngay lập tức Kim Tiểu Hổ vọt xuống xe nôn thốc nôn tháo.
Nôn xong thì vẫn mang vẻ mặt muốn dạy đời, tôi chẳng còn tâm trí quan tâm tới anh ta, lập tức kiểm tra Đại ngốc bị tôi đánh hôn mê ở góc tường, anh ta vẫn nằm mê man bất động ở đó.
Thấy vậy tôi yên tâm hơn một chút, ngẩng đầu gõ vào cửa lớn, nhưng mới vừa chạm tay đã phát hiện ra cửa không khóa.
Lẽ nào là do Tôn Tử vì để tôi thuận tiện hành động đã cố ý mở sẵn cửa? Tôi không kịp nghĩ ngợi xông vào bên trong, thời khắc này tôi nghe thấy trên tầng hai truyền tới âm thanh bụp bụp bụp.
“Mau lên lầu.” Tôi hét lên với Kim Tiểu Hổ và Vương Thành đằng sau.
Kim Tiểu Hổ giận dữ nói: “Con mẹ nó anh nghĩ mình là ai? Dám ra lệnh cho tôi sao?” Anh ta còn nói thêm điều gì đó nhưng tôi đã không còn nghe thấy nữa rồi. Lên tới tôi nhìn thấy Phỉ Phỉ đang nằm dưới đất. Tôi lay nhẹ Phỉ Phỉ, cô ấy đã hôn mê rồi.
Phòng Lưu Mị Nhi không ngừng truyền tới âm thanh hỗn tạp, giống như có hai người đang đánh nhau vậy. Tim tôi lập tức nảy lên, không phải Tôn Tử đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Tôi đứng dậy chạy qua đẩy cửa thì phát hiện cửa đã bị khóa.
“Uỳnh uỳnh uỳnh! Tôn Tử, Tôn Tử cậu đang ở bên trong sao?” Tôi vừa gào lên vừa dùng chân đạp thật mạnh vào cánh cửa.
“A a a!”Trong phòng truyền ra tiếng hét chói tai, âm thanh này không phải của nữ mà là của nam.
“Tôn Tử?” Trong phút chốc cả người tôi đơ ra, dự cảm không lành truyền khắp cơ thể.
Vương Thành lúc này đã lên tới lầu vội chạy đến giúp tôi, chúng tôi dùng sức đẩy cửa mở toang ra, vừa vào đã nhìn thấy cảnh trên tay Lưu Mị Nhi cầm một con d.a.o thái rau, mà cánh tay Tôn Tử thì bị thương.
“Lưu Mị Nhi, hôm nay cô chạy không thoát đâu.” Tôi cau mày trừng mắt phẫn nộ với cô ta.
Một người phụ nữ phong lưu đa tình vậy mà lòng dạ độc như rắn rết. Vương Thành rút s.ú.n.g ở thắt lưng ra chĩa vào Lưu Mị Nhi hét lớn: “Bỏ d.a.o xuống.”
Ánh mắt của Lưu Mị Nhi bắt đầu trở nên hoảng loạn, cô ta kéo Tôn Tử đang ở gần mình nhất kề lưỡi d.a.o sắc nhọn vào cổ Tôn Tử.
Hỏng rồi, vốn dĩ chúng tôi có thể nhẹ nhàng bắt giữ cô ta, nhưng giờ thì…..
“Cô đừng phản kháng vô ích nữa, cho dù gi.ết anh ta cũng chạy không thoát đâu.” Kim Tiểu Hổ xuất hiện thần kỳ ở cửa sau cùng.
“Ra ngoài, các người ra ngoài hết cho tôi, nếu không tôi sẽ gi.ết anh ta.” Ánh mắt của Lưu Mị Nhi trở nên cực kỳ hung hãn, chúng tôi không thể lấy tính mạng Tôn Tử ra cược.
Tôi lập tức kéo Vương Thành lùi về sau. Lưu Mị Nhi chỉ vào cửa, tôi run rẩy đóng cửa lại.
Rầm một tiếng, hình như có thứ gì đó nặng nề đổ xuống sàn, theo phản xạ tôi lập tức đẩy toang cửa vào nhìn thấy Tôn Tử đang nằm dưới đất cắn răng chịu đựng cơn đau, Lưu Mị Nhi đã không thấy tung tích nữa.
Cửa sổ mở bung ra, gió không ngừng lùa vào trong, lẽ nào Lưu Mị Nhi đã nhảy qua cửa sổ trốn thoát?
Không thể nào, đây là tầng hai mà?
“Lưu Mị Nhi nhảy xuống đó rồi” Tôn Tử cắn răng dùng tay bịt chặt vết thương vẫn không ngừng rỉ m.áu nói với chúng tôi.
Vương Thành lập tức cầm s.ú.n.g chạy xuống lầu truy đuổi. Tôi đỡ Tôn Tử dậy kiểm tra vết thương của cậu ta.