Mắt anh ta nhìn tôi trợn trừng không chớp, tôi hít một hơi sâu rồi cúi xuống đặt ngón tay dưới mũi anh ta mới phát hiện anh ta ch.ết rồi.
Đối với Lục Đông lúc này, ch.ết là một sự giải thoát, sẽ không còn phải chịu sự ngược đãi của những thứ không phải người này nữa.
“Ọc ọc ọc”
Bụng tôi bắt đầu phát ra những tiếng kêu báo hiệu cơn đói, mặt đất đầy m.áu lại càng thúc đẩy cơn đói hơn.
Lúc này, tâm trí tôi chỉ có một suy nghĩ phải lập tức rời khỏi đây. Nếu đợi Lưu Mị Nhi quay về thì ch.ết chắc. Tôi nặng nề lê thân thể yếu ớt dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía hành lang dài dằng dặc.
Chỗ góc cua hành lang có một cầu thang sắt. Trước đây tôi đã từ cầu thang này đi xuống là hầm, nhưng tại sao tối qua tôi lại không đẩy được cái nắp sắt này? Tôi ngẩng đầu phát hiện đằng sau đã bị bịt lại bằng xi măng.
Lẽ nào nơi này còn có một lối ra khác? Nếu không sao hôm nay Lưu Mị Nhi có thể thoát ra được?
Tôi vừa nghĩ vừa cẩn thận nhìn khắp bốn phía, xung quanh đều là tường bê tông, không có gì khác lạ. Tôi sờ đi sờ lại bức tường hy vọng tìm được cơ quan nào đó.
Mãi sau cũng không có thu hoạch gì, tôi ngồi bệt xuống đất mệt mỏi thở hổn hển.
“Ha ha ha, thật sao? Mọi người ăn nhiều một chút.”
Bên tai tôi truyền tới giọng nói của Lưu Mị Nhi. Âm thanh này gần tới nỗi dọa tôi sợ một phen. Tôi cau mày tiến gần tới nơi phát ra âm thanh ngay dưới chân cầu thang sắt.
Nếu không nhìn kỹ thì thực sự không phát hiện ra nơi này lại có một cái tay nắm màu đen. Tôi nghiêng người áp sát tai vào, giọng Lưu Mị Nhi càng trở nên rõ ràng hơn.
Tôi nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, cánh cửa từ từ hé ra một đường. Tôi ghé mắt nhìn vào bên trong phát hiện ra đây chính là tầng hầm mà hôm qua Lưu Mị Nhi đã đưa tôi và Đại ngốc xuống.
Thì ra hai căn hầm thông với nhau, tối qua là do tôi sơ suất quá rồi, không phát hiện ở đây vẫn còn một cánh cửa.
Tôi nhanh chóng đi vào trong, vậy thì bên trên hẳn là nhà bếp rồi?
Tôi khom người nghe nhà bếp phía trên truyền đến tiếng chế biến đồ ăn. Lưu Mị Nhi vẫn đang cùng ai đó nói cười vui vẻ, người còn lại cũng không ngừng cười nói.
Là giọng nói của phụ nữ, não tôi phút chốc trở nên tê liệt, Phỉ Phỉ?
Không sai, giọng nói này chính là của Phỉ Phỉ. Nhưng tôi không phải đã để Tôn tử đưa Phỉ Phỉ lên trấn rồi sao? Tại sao Phỉ Phỉ lại xuất hiện ở nhà của Lưu Mị Nhi, tôi thực sự không thể lý giải nổi.
Tôi ngồi xổm trên nền nhà khoảng mười mấy phút thì nhà bếp phía trên yên tĩnh trở lại. Nếu tôi nhớ không nhầm thì đằng sau cánh cửa bếp nhà cô ta là hậu viện.
Tôi chỉ cần trèo qua tường là có thể thuận lợi rời khỏi, nhưng nếu nhỡ bị phát hiện thì sao?
Tôi nhắm mắt lại, cân nhắc bản thân có nên mạo hiểm làm vậy sau đó quyết định nhất định phải rời khỏi đây ngay. Nếu bây giờ không hành động, đợi tới lúc cơ thể tôi ngày càng yếu muốn tháo chạy cũng sẽ càng khó khăn hơn.
Tôi hít một hơi lạnh, đẩy nắp hình vuông phía trên đỉnh đầu, nhanh chóng trèo lên trên đồng thời nghiêng người quan sát động tĩnh bên ngoài.
Trong nhà ăn, Lưu Mị Nhi, Đại ngốc và cả Tôn tử vẫn đang ăn cơm, tôi liếc nhìn đồng hồ trên tường cũng đã hơn năm giờ chiều.
Tôi nhìn nụ cười ngây ngô của Đại ngốc, trước đây tôi đã từng một lòng muốn cứu anh ta vì nghĩ anh ta đang gặp nguy hiểm. Hiện giờ tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy Đại ngốc có rất nhiều nghi vấn.
Hôm đó, Lục Đông cùng với Đại ngốc cùng nhau xuống núi sau đó mất tích. Lúc ở trong trấn tôi luôn cảm thấy vấn đề này cần hỏi rõ Đại ngốc.
Nhưng bộ dạng ngờ nghệch của Đại ngốc khiến tôi không thể nghi ngờ. Lẽ nào anh ta và Lưu Mị Nhi ngay từ đầu đã là cùng một bọn?
Vậy chẳng phải Phỉ Phỉ và Tôn tử đang gặp nguy hiểm sao? Tôi phải làm sao đây? Cứu họ? Với tình trạng cơ thể hiện tại của tôi thì không đủ khả năng cứu họ.
Mắc dù Tôn tử cũng từng luyện võ, nhưng Đại ngốc cường tráng như vậy, Tôn tử không chắc đã đấu nổi anh ta.
Tôi không được hấp tấp, nếu không, không những không cứu được hai người họ còn liên lụy tới bản thân, hiện giờ cứ chạy trước đã.
Tôi di chuyển dọc theo bức tường tới cửa hậu viện, hé một khoảng trống đủ lớn để có thể lách người qua thoát ra ngoài.
Trong hậu viện nuôi gà vịt và chất đầy củi. Ánh mắt tôi trong phút chốc lóe lên, mắt dán chặt vào hai con gà đen miệng nuốt nước bọt ừng ực.
Vừa đúng lúc để ông đây lấp đầy cái bụng đói. Tôi hung hãn túm cổ một con gà đen, không để nó kịp kêu lên đã dùng lực bẻ cổ “rắc” một tiếng. Tôi không buồn nhổ lông ở cổ gà đã ngay lập tức uống một cách thèm thuồng.
Chất lỏng ấm áp trôi qua cổ họng khiến tôi cảm thấy thân thể tràn đầy năng lượng, cảm giác dạ dày cồn cào vì đói đã dần dần biến mất.
Sau khi đã thỏa mãn tôi dùng vạt áo lau miệng, con gà đã cạn m.áu bị tôi vứt lại vào chuồng. Tôi nhanh chóng trèo lên đống củi đã dựng nhảy qua tường.
Khoảnh khắc sau khi ra ngoài tôi thực sự cảm thấy chuyến đi này suýt nữa đã khiến tôi bỏ mạng ở nơi này.
Sau khi bình tĩnh lại thì tôi bắt đầu lo lắng. Hiện tại tôi đang tiến thoái lưỡng nan, nếu đi lên núi tìm Kim Tiểu Hổ thì sợ không kịp, mà một mình tôi thì lo không đấu lại bọn họ.