“Minh Dương, có phải cậu cũng như những người khác trong thôn, đều nghĩ Mị Nhi khắc chồng đúng không? Nếu đúng như thế thật, thì anh nói luôn, anh không sợ, anh không thèm tin những lời nói đó.” Đại Ngốc nhìn tôi, lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Anh ấy còn nói nghĩ tôi sẽ không giống như những người khác, dù sao tôi cũng đi học đại học ở thành phố, không ngờ rằng tôi lại ngu muội giống như đám dân làng đó.
Tôi nôn nóng nắm lấy bộ hỷ phục của Đại Ngốc, hét lớn: “Anh, nghe tôi nói đã.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, tôi liếc mắt vào trong cửa thì thấy Lưu Mị Nhi mặc một bộ sườn xám màu đỏ tươi, tóc búi cao, trang điểm lộng lẫy.
Nếu như bình thường nói cô ta là kiều diễm động lòng người, thì bây giờ phải nói là như một đóa hồng yêu kiều rực lửa. Cô ta mím môi cười với tôi: “Đây không phải là tôn thiếu gia của nhà họ Minh sao? Anh cũng đến uống rượu hỷ của chúng tôi à? Vậy thì mau vào đây ngồi đi, còn đứng ngây ra đó làm gì.”
Lưu Mị Nhi nói xong liền ôm lấy cánh tay Đại Ngốc, kế hoạch dẫn Đại Ngốc của tôi đi cứ như vậy mà tan thành mây khói.
Tôi chỉ biết cười, gật đầu với Lưu Mị Nhi, sau đó theo bọn họ đi vào.
Lưu Mị Nhi đối đãi tôi rất nhiệt tình, hết rót rượu lại cạn ly. Đại Ngốc đứng bên cạnh không nói câu gì, tôi nghĩ chắc là anh ấy giận rồi.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, hỷ sự cũng đến hồi tàn, Đại Ngốc muốn tôi đi về cùng mấy vị khách, nhưng tôi lại cố tình giả say nằm gục xuống bàn không chịu rời đi.
“Để cậu ấy ở lại đi, chúng ta còn nhiều phòng mà.” Lưu Mị Nhi nũng nịu với Đại Ngốc.
Đại Ngốc lập tức đỡ tôi dậy, dẫn tôi lên lầu, vừa vào phòng, tôi liền bỏ tay Đại Ngốc ra, nhanh chóng khóa trái cửa lại.
Đại Ngốc bị dọa nhảy thót lên, nhưng lại dường như nghĩ tới điều gì đó, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tức giận.
“Minh Dương, rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Đại Ngốc mất kiên nhẫn hỏi tôi. . truyện kiếm hiệp hay
Đầu óc tôi rối bời, cảm giác đói cồn cào cứ dồn dập trong lòng, tôi cố kìm nén sự thôi thúc này và kể cho Đại Ngốc nghe tất cả những gì tôi thấy ở nhà Lưu Mị Nhi.
Đồng thời, tôi cũng nói ra nghi ngờ của mình về việc Lưu Mị Nhi rất có thể là người đã bắt Kiến Nam.
Tôi nghĩ, nhưng thực ra cũng có chút logic, mọi nghi ngờ đều đổ về người phụ nữ đó. Thế nhưng, lòng đôn hậu của Đại Ngốc lại lớn hơn bình thường rất nhiều.
Nghe tôi nói những điều này, anh ấy tỏ vẻ rất sốc. Thế nhưng, anh ấy sốc không phải vì bộ mặt thật của Lưu Mị Nhi, mà là bởi lời “vu khống” của tôi.
Anh ấy nhấc tôi lên, hai chân tôi bỗng chốc rời khỏi mặt đất, bây giờ tôi không còn sức lực để phản kháng lại Đại Ngốc nữa, anh ấy hung dữ trừng mắt nhìn tôi, cảnh cáo tôi cút ra ngoài ngay lập tức.
“Tao không có người bạn như mày, cút.” Đại Ngốc nói xong thì mở cửa ra, mà Lưu Mị Nhi cũng vừa hay đang đứng bên ngoài, tôi nghĩ chắc cô ta đã đứng đây nghe trộm từ lâu rồi.
Thế nhưng, điều mà chúng tôi nhìn thấy lại là khuôn mặt nở nụ cười, giống như không biết gì hết vậy.
“Cút.” Đại Ngốc dùng sức đẩy tôi ra ngoài, tôi loạng choạng suýt chút nữa thì ngã xuống cầu thang, Lưu Mị Nhi kéo Đại Ngốc với vẻ mặt hoảng hốt.
“Thuận Tử, anh và Minh Dương sao vậy?” Lưu Mị Nhi nhíu mày, thế nhưng khóe miệng lại lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Tôi nắm chặt nắm đ.ấ.m tay, chỉ vào Lưu Mị Nhi: “Cô đừng diễn nữa. Lưu Mị Nhi, những gì cô làm tôi đều biết hết cả rồi. Cô nói đi, cô đã làm gì với bạn tôi rồi? Người bị l.ộ.t d.a dưới tầng hầm có phải là Kiến Nam không?”
Lúc này tôi đã không còn quan tâm đến an nguy của bản thân nữa, trực tiếp nói thẳng với Lưu Mị Nhi luôn.
Lưu Mị Nhi bối rối nhìn tôi, dùng lực lắc đầu, nói: “Minh Dương, tại sao anh lại hiểu nhầm tôi như vậy? Tôi đã nói rồi, bạn của cậu đến quán tôi uống rượu xong thì ra về. Lẽ nào cậu chỉ vì một chiếc điện thoại mà nghi ngờ tôi sao?”
Lưu Mị Nhi bật khóc, bộ dạng mỏng manh và yếu ớt của cô ta thực sự khiến người ta phải đau lòng.
Tôi đã sớm đoán được cô ta sẽ không dễ dàng thừa nhận nên cũng không nói nhiều, chỉ hỏi Lưu Mị Nhi có dám dẫn tôi xuống tầng hầm xem một chút hay không.
Tôi đợi đến khi Đại Ngốc nhìn thấy những con người nhỏ bé mỏng manh trong lồng, nhất định sẽ tin lời tôi nói. Lưu Mị Nhi ngây người, có hơi do dự.
“Sao thế? Không dám à?” Tôi trừng mắt nhìn Lưu Mị Nhi.
Đại Ngốc cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Lưu Mị Nhi: "Mị Nhi, hay là em dẫn bọn anh đi xem, để Minh Dương biết em không phải loại người như vậy."
Lưu Mị Nhi thở dài một tiếng, quay đầu nhìn tôi một cái, kéo tay Đại Ngốc xuống lầu.
Tôi cũng đi theo bọn họ, trong lòng thầm nghĩ Lưu Mị Nhi này có phải là thẳng thắn quá rồi không.
“Còn không nhanh lên.” Lưu Mị Nhi quay đầu nhìn tôi, tôi lại càng nhanh chân hơn. Chỉ là, căn hầm mà lần này Lưu Mị Nhi dẫn chúng tôi xuống lại ở dưới phòng bếp, bên trong chỉ có mấy vò rượu mà thôi.