Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 105




Khói hương tỏa khắp trong nhà, mùi nồng đến sặc sụa.
Lão thái bà khẽ thở dài: "Minh Dương, mấy ngày nay cháu đi đâu thế? Đồ bà nội bảo cháu tìm vẫn chưa tìm được phải không?"
“Bà nội, cháu có việc gấp xuống núi, không kịp đến nói với bà. Chuỗi hạt Phật đó cháu vẫn sẽ tiếp tục tìm mà.” Tôi cúi đầu nhẹ giọng nói, cố gắng tỏ ra cung kính và khiêm nhường.
Nhưng trong lòng tôi thầm nghĩ, dù có tìm được chuỗi hạt đó cũng không đưa cho bà ta. Lão thái bà im lặng, một lúc lâu sau mới dặn tôi từ hôm nay dù có làm gì cũng phải báo cáo với bà, tôi không cần tìm chuỗi hạt Phật đó nữa, bà ta sẽ sai dì Liên đi tìm.
Không cần tôi nữa, thế quá tốt rồi. Tôi cầu còn không được nữa là.
“Nhớ kỹ, không được chạy lung tung, còn người mà cháu dắt về, tự lo liệu lấy, kẻo xảy ra chuyện gì lại gây phiền phức cho bọn ta.” Lão thái bà nhẹ giọng nói.
Tôi nhanh chóng gật đầu vâng dạ, lão thái bà xua tay bảo tôi ra ngoài.
Tôi mím môi, thầm nghĩ hay là mượn cơ hội này hỏi chuyện của cậu một chút, dù sao thì một người không thể nào vô duyên vô cớ mà lại biến mất được.
“Bà nội, cậu….” Tôi ngập ngừng, muốn dò thám trước xem thế nào.
“Dì Liên, đưa tôn thiếu gia ra ngoài, ta mệt rồi.” Tôi còn chưa kịp nói xong, lão thái bà đã bảo dì Liên dẫn tôi ra ngoài, đây chẳng phải là có tật giật mình à?
Bà ta đã không muốn nói, tôi có hỏi thêm cũng chẳng được gì, chỉ đành cúi người theo dì Liên ra ngoài.
Tôi để ý thấy dì Liên đang nhìn tôi với một ánh mắt rất kì lạ, khi phát hiện ra tôi đang nhìn lại, dì ta liền lập tức nói phải vào bếp giúp Huệ Bình.
Dì ta dường như cố tình trốn tránh, hoặc là không muốn tôi phát hiện ra có điều gì đó bất thường.
“Ha ha ha, thế à? Phỉ Phỉ là sinh viên đại học sao?”
Tôi vừa đi đến hành lang thì nghe thấy tiếng cười lớn của Kim Tiểu Hổ, đi theo âm thanh đó, tôi nhìn thấy đám người Kim Tiểu Hổ và Tôn Tử đều đang ở trong phòng khách.
Huệ Bình đã bày hai món ăn lên, mọi người đều đang ngồi xung quanh bàn ăn.
Phỉ Phỉ ngẩng đầu lên cười với tôi, đôi mắt long lanh xinh đẹp động lòng người. Tôn Tử vui vẻ bảo tôi mau ngồi xuống, tôi miễn cưỡng cố nở một nụ cười rồi ngồi xuống cạnh Tôn Tử. “Nhanh ngồi ăn đi.” Tôn Tử lấy cho tôi cái bánh bao thịt lớn, còn tôi lại chỉ tự rót một ly nước, nói dối rằng mình không đói.
Khóe miệng Phỉ Phỉ cong lên: “Nghe các anh nói đường đi gập ghềnh lắm, sao mà không đói được chứ. Mau ăn gì đi.”
Phỉ Phỉ gắp cho tôi miếng thịt lớn, lặng lẽ nhìn tôi. Ánh mắt đó khiến tôi có chút khó nhìn ra cô ấy đang nghĩ gì. Cô ấy là Ôn Bội Như, không phải Phỉ Phỉ. Mặc dù Phỉ Phỉ đã phản bội tôi, nhưng tôi cũng không thể để cô ấy mãi mãi là con cờ của Ôn Bội Như được.
“Cậu không đói, vậy cô Phỉ Phỉ gắp cho tôi miếng thịt đi.” Kim Tiểu Hổ hễ cứ nhìn thấy mỹ nữ thì như rớt cả nước miếng, điểm này thì lại giống Kim Bằng y như đúc, nhìn thấy Phỉ Phỉ, tròng mắt như muốn rơi ra ngoài.
Chuyện này khiến Tôn Tử ngồi cạnh tôi rất không vui, chỉ đành cau mày cúi đầu ăn cơm.
Phỉ Phỉ nở nụ cười tươi tắn gắp miếng thịt vào bát Kim Tiểu Hổ. Kim Tiểu Hổ cười một cách thô tục, không ngừng nhìn chằm chằm vào n.g.ự.c Phỉ Phỉ với ý đồ không tốt.
Tôn Tử chịu không nổi nữa, đập bàn đứng dậy, kéo Phỉ Phỉ quay trở lại phòng trong.
“Anh làm gì vậy? Bỏ tôi ra.” Phỉ Phỉ trở nên lạnh lùng với Tôn Tử hơn trước rất nhiều. Thấy Tôn Tử kéo tay mình, cô ấy còn tỏ ra chán ghét muốn đẩy ra.
Mà ánh mắt thì vẫn cứ dán chặt vào tôi, thấy tôi không nói gì thì chuyển hướng sang nhìn Kim Tiểu Hổ.
“Cậu làm gì thế. Cô Phỉ Phỉ đã nói là không muốn đi rồi. Bỏ ra.” Kim Tiểu Hổ hét to với Tôn Tử.
Cơn tức mà Tôn Tử nhịn từ nãy lúc này liền bùng phát, cậu ấy lao tới chỗ Kim Tiểu Hổ, kéo Kim Tiểu Hổ dậy khỏi ghế.
Kim Tiểu Hổ chỉ tay vào Tôn Tử, ra oai cảnh cáo: “Cậu có gan thì đánh đi.”
“Tôn Tử, đừng.” Tôi nói ngay lập tức, muốn ngăn Tôn Tử lại, nhưng đã không kịp rồi.
Tôn Tử giơ nắm đ.ấ.m lên đ.ấ.m Kim Tiểu Hổ ngã xuống đất. Kim Tiểu Hổ vẻ mặt khó tin nhìn Tôn Tử, hét lớn từ nhỏ đến giờ chưa có ai dám động vào anh ta.
Nói xong nhanh chóng đứng dậy cùng Tôn Tử vật lộn, Tôn Tử đã từng tập luyện cái này, đương nhiên sẽ không lép vế. Tôi lập tức đứng chắn giữa hai người, Vương Thành cũng cố hết sức giữ Kim Tiểu Hổ lại.
Kim Tiểu Hổ vừa mắng Vương Thành là đồ ăn cây táo rào cây sung, vừa nắm chặt cánh tay tôi một cách hung hãn.
“Cmm, hổ không gầm lại tưởng Hello Kitty à. Người như mày, ông đây chỉ cần vài phút là gi.ết được.” Tôn Tử giận đến mặt đỏ tía tai.
Tôi rất hiểu Tôn Tử, bình thường có thể nhẫn nhịn rất tốt mà đùa với mọi người, nhưng một khi tức giận thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.