Quỷ Tân Lang – Chú Rể Quỷ

Chương 13




Edit Phong Lữ

Thiên Sư phủ là môn phái có chuyên chức thu quỷ trừ yêu, môn hạ đệ tử rất hiểu rõ việc tìm, thu quỷ. Mạc Phán là đệ tử của phủ chủ, tìm phần thi thể đương nhiên là việc dễ dàng. Ngón giữa và ngón trỏ của y kẹp thành một đường, đầu ngón tay kẹp đồng tiền ghi chữ Chư Cát Thanh Thiên, xoay một vòng ở chỗ bị đứt đầu, rồi thấy âm khí của thi thể đẩy đồng tiền bay lên. Lúc tiền đồng vùa bay quá đỉnh đầu, ba lá bùa trong túi nhỏ bên hông lập tức yên lặng bay ra, sau đó bao vây lấy đồng tiền rồi cháy ra ngọn lửa màu xanh.

Chiêu thức của Thiên Nhận xưa nay thiên về ẩn giấu, giết người trong vô hình, nên đây là lần đầu Chư Cát Thanh Thiên nhìn thấy tu sĩ thi pháp. Tuy rằng không nhìn ra môn đạo gì nhưng vẫn thán phục vỗ tay:”Oa, ngươi còn lợi hại hơn mấy người làm ảo thuật ấy!”

Chỉ một câu nói nhưng khiến Mạc Phán muốn nội thương luôn. Thiên Sư phủ là môn phái thu quỷ nên có một phương pháp độc môn để phán đoán thực lực của quỷ hồn, lửa cháy lên là âm hỏa đại diện cho oán khí đã thành âm khí trong thi thể quỷ hồn. Âm hỏa phân bốn màu, trong đó bạch hỏa tượng trung cho quỷ hồn mới, oán khí cũng không lớn, hoàn thành nguyện vọng thì có thể mang đi vãng sinh. Lửa xám là dã quỷ, những quỷ hồn này vì chấp niệm nên ở lại nhân gian không chịu đầu thai nhưng không nguy hại tới tính mạng con người, thường thường là lựa chọn hàng đầu cho đệ tử trẻ tuổi luyện. Huyết hỏa là ác quỷ, quỷ hồn loại này cực kỳ hung sát, chủng loại cũng rất phức tạp, mỗi loại đều có dị năng riêng biệt, cho dù là trưởng bối sư môn cũng cần cẩn thận ứng phó.

Còn về thanh hỏa, đây thuộc về cấp trên cả ác quỷ bên – Quỷ Thần. Bây giờ tam đại Quỷ Thần ở quỷ vực lâu nay không hiện thế, Thiên Sư phủ đã mấy chục năm chưa từng thấy cháy lên thanh hỏa, hoàn toàn không ngờ chuyện hiếm như vậy lại bị một đệ tử trẻ tuổi như y đụng phải. Chẳng trách quỷ này không sợ Tất Thiên Nhận, hắn là một Quỷ Thần, nào có dễ dàng hồn phi phách tán như vậy?

Chỉ là bề ngoài quỷ này không giống với tam đại Quỷ Thần, chẳng lẽ trên thế gian đã âm thầm sinh ra một Quỷ Thần mới? Nếu là như vậy, y nhất định phải sống tiếp, đem tin tức về cho sư môn sớm để nghĩ cách ứng phó.

Mạc Phán chỉ ra khỏi thành bắt dã quỷ mà lại đụng phải hộ pháp ma giáo lánh đời nhiều năm và một Quỷ Thần mới, nhất thời cũng cảm thán về vận may của mình. Giang hồ đồn đại, thấy Quỷ Thần là chết ngay, găppj hộ pháp ma giáo cũng chết ngay, nên lần này y chỉ cần có thể còn sống trở về cũng có thể được đồng môn ca ngợi 10 năm.

Trong suy nghĩ của Mạc Phán, kẻ có thể thành Quỷ Thần thì khi còn sống kiểu gì cũng là người tung hoành tứ hải. Người này còn giả ngây giả dại ra vẻ chưa từng va chạm thế gian, rõ ràng là loại giả heo ăn thịt hổ, muốn trêu đùa mình. Nhưng mà thực lực hắn thua xa đối phương nên đành lép vế không thể nói thẳng, chỉ có thể căm giận nói: “Sĩ có thể giết không thể nhục, từ hướng của âm hỏa thì đầu hắn rõ ràng đang ở cách cả ngàn dặm. Các ngươi muốn giết ta thì cứ việc nói thẳng, sao lại phải trêu đùa ta như thế?”

Đầu Chư Cát Thanh Thiên vừa nãy vẫn còn trên cổ, lúc rơi vào trong nước hai người cũng tận mắt nhìn thấy, bây giờ người này nói đầu y ở cách ngàn dặm, đương nhiên là không thể tin, hoài nghi nói: “Nương tử, ta nghĩ đây là một tên bịp bợm rồi.”

Nhưng mà Thiên Nhận hiểu rõ bản lĩnh tìm quỷ của Thiên Sư phủ, trong lòng biết đối phương đang bị uy hiếp tính mạng nên không thể nói dối chuyện nhỏ nhặt này, liếc nhìn thi thể không đầu trước mặt, hắn chợt thấy việc này có chút kỳ lạ, chỉ bình thản nói với Mạc Phán: “Trong sông này có cái đầu người chết, ngươi tìm nó lên đây.”

Muốn siêu độ ác quỷ thì tìm kiếm thi thể thường là một bước không thể thiếu, đệ tử Thiên Sư phủ đương nhiên cũng không chỉ có mỗi cách dựa vào âm khí này.

Mạc Phán bình thường là người tiếc của, lúc nãy chỉ dùng pháp khí tìm âm khí đơn giản chính xác nhất, bây giờ thấy thần sắc Thiên Nhận lạnh lùng cũng không dám phản kháng. Lúc này y dùng chỉ đỏ buộc đồng tiền rồi quăng vào trong nước tìm kiếm thi thể, quả nhiên chỉ chốc lát dây kia đã quấn lấy một cái đầu ướp nhẹp bay trở về.

Lúc trước Thiên Nhận chưa từng nghiêm túc xem xét bề ngoài của Chư Cát Thanh Thiên, bây giờ tiện tay nhận cái đầu vừa tìm về thì lại tỉ mỉ sờ da dẻ trên mặt, lại kéo tay y qua so sánh, lúc này mới phát hiện da của hai người dù đều là da thiếu niên, nhưng vẫn có điểm khác nhau.

Chu Cát Thanh Thiên sinh ra Chu Gia Tập, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ được sống thoải mái, sau khi điên thì càng không có ai chăm sóc, bởi vậy dù mặt trông còn trẻ, nhưng dù sao đã trải qua nhiều sương gió, trở nên hơi thô. Nhưng khi Thiên Nhận kéo ống tay áo người này lên, mới phát hiện cả ngón tay tay lẫn cánh tay y đều trắng nõn cực kì, trên tay cũng không có bất kỳ vết tích do làm việc gì, rõ ràng là thân thể được nuôi trong gia đình giàu có.

Bàn tay thiếu niên không có vết chai, thịt trên cánh tay cũng mềm như trẻ con, nên một là dạng người từ nhỏ đã được nuông chiều chưa từng làm việc gì nặng, hai là người tu vi đã tới Nguyên anh, là tu sĩ cấp cao đã tái tạo thân thể. Nhưng thiên tài mới tuổi này đã kết Nguyên anh thì trăm năm qua cũng không quá mấy người, theo lẽ thường thì không thể không có tiếng tăm gì trên giang hồ…

Vừa có bước đầu suy đoán, Thiên Nhận liền cúi đầu ngửi lòng bàn tay y, chỉ thấy mùi bùn đất và nước sông nhưng lại không hề có mùi thối thi thể nên có. Dù đã chết nhiều năm như thế mà vẫn có thể bảo trì cơ thể vào thời điểm mất thì tu vi ít nhất cũng là ác quỷ cực kỳ mạnh cỡ Quỷ Thần.

Hắn đã bất cẩn rồi, từ trước tới giờ thấy người này điên điên khùng khùng nên không điều tra kỹ lai lịch của y, lại còn để người có lai lịch không rõ ở bên cạnh mình lâu như vậy.

Nếu là người bình thường mà bị hộ pháp ma giáo Thiên Nhận sờ soạn lâu vậy thì e là đã sớm bị dọa ngất rồi. Chư Cát Thanh Thiên ngược lại còn không hề e ngại, chỉ liếc mắt nhìn Mạc Phán đang trợn mắt ngoác mồm bên cạnh, hơi ngại ngùng khuyên ngủ: “Nương tử, trước khi bái đường mà đụng chạm nhiều quá thì cũng không phù hợp, đương nhiên, ta cũng không ngại khảng khái đáp lại ngươi. Ngươi ráng nhẫn nhịn tí đi, ít nhất cũng nên chọn chỗ nào không có người…”

…. Thiếu niên nông thôn chất phác mà hắn nghĩ, thế mà lại còn phóng khoáng hơn cả đám ma tu!

Bất đắc dĩ đỡ trán vì sai lầm của mình, Thiên Nhận lạnh lùng trừng mắt với người này: “Ta cảm thấy ngươi đang đùa giỡn ta.”

“Hả?”

Mờ mịt nhìn hắn, Chư Cát Thanh Thiên đúng là không biết đối phương thật ra là đang khám nghiệm thi thể. Tuy rằng không hiểu tại sao Thiên Nhận vốn muốn né mình cả ngàn dặm mà đột nhiên lại tiếp xúc thân thiết với mình như thế, nhưng cũng không chống cự tùy ý đối phương làm gì thì làm. Với lại thi thể y không cảm nhận được xúc cảm gì, nên cũng không có gì kiêng kị.

Vẻ mặt y không giống đang giả bộ, Thiên Nhận cũng thấy với kinh nghiệm từng trải giang hồ của mình thì cũng không đến nỗi bị thiếu niên lừa dối dễ như vậy, hơn nữa kiểm tra cổ y nơi vết cắt mới phát hiện, vết thương trên đầu đúng là do Phó Hồng Diệp gây ra, nhưng vết thương trên gáy lại rõ ràng cho thấy đây là do bị lưỡi đao kiếm sắc bén chém ra, không khớp với vết thương chỗ đầu,  hắn không khỏi cau mày nói: “Khó trách đầu của ngươi thường xuyên bị mất, vết thương cũng không ăn khớp thì làm sao giữ đứng vững được.”

Nghe lời này, thần sắc Chư Cát Thanh Thiên càng mờ mịt, nâng đầu mình thật vất vả mới tìm về được lên, vô tội nói: “Nương tử, ngươi đang nói cái gì vậy? Ta nghe hơi hoang mang…”

Lúc trước Thiên Nhận cũn thấy hơi kỳ quái, theo lẽ thường thì ác quỷ phải năng lực khống chế thân thể mình, nhưng đầu Chư Cát Thanh Thiên chỉ khi tiếp xúc với cổ thì mới mở mắt, một khi lấy xuống thì yên tĩnh nhắm mắt chả khác nào tử thi. Bây giờ rốt cuộc đã làm rõ lý do, thấy dáng vẻ y như thế cũng là không nhịn được nói: ” Chằng lẽ ngươi không phân biệt nổi đó có phải đầu của ngươi hay không?”

Lời vừa nói ra, Chư Cát Thanh Thiên cuối cùng cũng hiểu, hệt như bị đạp đổ quan niệm, trong nháy mắt kinh hãi đến biến sắc: “Cái gì? Đây không phải là đầu của ta?”

“Ngươi thật sự không biết?”

“Không biết, lúc ta tỉnh lại ở bãi tha ma, bên người chỉ có một cái đầu này, vừa để lên trên cổ thì liền nhớ lại chuyện đã qua.”

Đối diện với ánh mắt hoài nghi của Thiên Nhận, Chư Cát Thanh Thiên vẫn không cách nào tiếp thu sự thật, ký ức của y rõ ràng như vậy, sao lại không phải là của mình chứ? Nhưng nương tử hẳn sẽ không lừa mình, mình không phải Chu Cát Thanh Thiên, thế mình là ai? Sao lại xuất hiện ở bãi tha ma bên ngoài Chu Gia Tập?

Thiên Nhận đã từng là đệ nhất sát thủ, cực kỳ tự tin đối với khả năng khám nghiệm thi thể của mình, liếc mắt nhìn y, quyết đoán nói: “Ngươi không phải Chu Cát Thanh Thiên.”

“Ta đương nhiên không phải Chu Cát Thanh Thiên, ta là… Chư Cát Thanh Thiên? Không đúng, không hiểu sao ta vẫn luôn cảm thấy mình không phải tên là Chu Cát Thanh Thiên?”

Lời nói theo bản năng đột nhiên thốt lên, lúc này Chư Cát Thanh Thiên mới phát giác ra chỗ có vấn đề. Từ lúc y bắt đầu tỉnh lại đã cảm thấy cái tên Chu Cát Thanh Thiên này xa lạ cực kì, chỉ cho là khi còn sống đã trải qua nhiều đau khổ nên sau đó vẫn luôn tự xưng Chư Cát Thanh Thiên, nghĩ lại như vậy, lẽ nào thật sự đã dùng nhầm đầu rồi?

Chuyện này nếu là thật thì đúng là phiền toái, nương tử khó lắm mới quen sự tồn tại của mình, nếu như đổi đầu xong tự nhiên thấy ngứa mắt mình thì phải làm sao? Thôi, nếu cái đầu kia trông xấu quá thì cứ dùng cái này đi, dù sao với y thì đầu chỉ có tác dụng trông đẹp hơn, đổi đầu thì cũng chả khác gì đổi nón lắm…

Thiên Nhận đương nhiên không biết trong đầu người này đang nghĩ xàm xí như thế, thấy y trố mắt ngoác mồm như vậy, rốt cuộc cũng tin trên đời lại còn có con quỷ hồ đồ tới độ nhận sai thân phận mình, nhất thời cũng chỉ có thể thầm cảm thán: người này quả nhiên bất cứ chuyện gì cũng nằm ngoài phạm vi người bình thường.

Không thể có được đáp án từ  Chư Cát Thanh Thiên trên, hắn chỉ có thể nhìn qua đệ tử Thiên Sư phủ am hiểu chuyện về Quỷ Thần: “Quỷ còn có thể kế thừa ký ức người khác ư?”

Chuyện như vậy Mạc Phán là chưa từng nghe tới, ác quỷ ra đời dựa cả vào oán khí, không có ký ức mà vẫn có thể giữ thực lực ác quỷ thật sự vượt ra khỏi sự hiểu biết của y, chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời: “Đừng nhìn ta, Thiên Sư phủ chúng ta cũng chưa gặp phải con quỷ có tình huống quái dị cỡ này.”

Thiên Nhận cũng không hi vọng một đệ tử Kim đan kỳ có thể làm rõ tình huống này, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Đầu thật của hắn ở đâu?”

Đáp lại hắn là ánh mắt thành khẩn của Mạc Phán: “Tin ta đi, nếu như ta có tu vi tìm người cách ngàn dặm như thế thì lúc thấy ngươi ta đã chạy trốn luôn rồi.”

Rốt cuộc xác nhận hai người trước mặt hoàn toàn vô dụng thật sự, Thiên Nhận cũng chỉ có từ bỏ cố gắng, chỉ thở dài: “Đi thôi, đi Giang Đô thành.”

Thiên Nhận nghĩ cho dù chân tướng thế nào thì ở lại ngoài thành cũng vô nghĩa, không bằng vào thành rồi tới Thiên Sư phủ điều tra. Thế nhưng vừa nghe nhân vật hung tàn muốn vào Giang Đô, Mạc Phán mới nhớ tới thân phận đệ tử chính đạo của mình, bản thân y có thể nhẫn nhục chịu khổ, mà thả bọn họ tàn hại người khác thì không thể chấp nhận, vội vã ngăn cản nói: “Chờ đã, trong thành Giang Đô đều là bình dân bách tính, các ngươi không thể vào thành!”

Đương nhiên, đối với này một tiểu bối ngây ngơ anh dũng chống lại, Thiên Nhận chỉ nói: “Chư Cát, đánh ngất hắn.”

Đây là hắn dùng truyền âm riêng để nói, Chư Cát Thanh Thiên vừa nghe thì thổi một luồn âm khí vào thiếu niên, không tốn một tí sức nào đã đánh ngã một tu sĩ Kim Đan, nhưng chính hắn còn giống như không rõ tu vi như thế kinh khủng cỡ nào, chỉ nói với Thiên Nhận với vẻ mừng như bắt được vàng: “Nương tử, rốt cuộc ngươi cũng không kêu ta là “Này” với “Ngươi” nữa!”

Ai giải thích chút xem, hắn éo thể hiểu nổi rốt cuộc là cái gì đã khiến tên này vui sướng thế…

Yên lặng nhìn ác quỷ cho dù đã biết tên vẫn kiên trì goi “nương tử” để tẩy não mình, Thiên Nhận mặt không cảm xúc nhưng trong đầu chỉ có một ý nghĩ —— quả nhiên tên Chư Cát Thanh Thiên này quái dị như thế là bởi vì đầu hắn bị ném xa cả ngàn dặm rồiiiii.