Chúng tôi đều trong tình trạng sợ hãi tột độ, vượt qua một đêm.
Người chết sẽ nói dối!
Nhưng chúng tôi vẫn không biết ba người nào đã sớm chết rồi và đang lẩn trốn trong nhóm.
Trương Ái Ái? Vương Bằng? Đường Dĩnh? Đào Nhạc?
Về cơ bản tôi nghĩ ngờ tất cả mọi người, nhưng vẫn chưa có manh mối.
Lúc sáu giờ sáng vừa mới bình minh, điện thoại của sáu người chúng tôi đồng loạt rung.
[ Mọi người phải đến phòng tự học nội trong vòng mười phút.]
Xem tin nhắn xong, chúng tôi không có thời gian vệ sinh cá nhân và thay quần áo, đã vội vàng chạy đến phòng tự học.
Vốn nghĩ rằng sự việc gửi ảnh nội y tối qua sẽ bị mọi người trong lớp bàn tán, nhưng khi bước vào lại thấy mọi người đang cúi đầu và vẻ mặt đầy lo lắng.
Xem ra khi đối mặt với nguy cơ sống chết, việc bát quái không quan trọng như thế, điều này cũng khiến tôi lập tức thấy nhẹ nhõm hẳn.
Trương Ái Ái một bên lo lắng đứng trên bục giảng nhìn mười giây đếm ngược, một bên đếm số người.
Cho đến khi người cuối cùng, Vương Bằng chạy vào lớp học, Trương Ái Ái lập tức sắc mặt đại biến!
[ Vương Bằng, ba người khác đâu? ]
Ngoài Lý Trạch Hạo và Tạ Nữu đã chết ra, phòng kí túc của bọn Vương Bằng vẫn còn bốn người nữa.
[ Chết rồi! Tất cả bọn họ đều chết rồi! Tôi rõ ràng không nghe thấy bất kì động tĩnh nào cả, sáng hôm nay vừa đi ra ngoài liền phát hiện bọn họ đều chết cả rồi!]
[ Tối qua không phải không gửi quy tắc nhiệm vụ gì sao? ]
[ Tại sao vẫn có người chết? ]
Đột nhiên Vương Bằng hét lên một tiếng rồi khóc nói: [ Tôi đã mở cửa.. Tối qua tôi ngủ mơ vội vàng muốn đi vệ sinh, đem cửa nhà vệ sinh mở ra, không ngờ tới, sáng nay thức dậy, cửa đã mở ra rồi!]
Những lời của Vương Bằng làm tôi kinh hãi!
Bởi vì đây chính xác là những gì tôi muốn nói với mọi người trong nhóm tối qua!
Tôi có thể khẳng định Vương Bằng không phải là mơ mà là bị ảo giác!
Quỷ có thể khiến con người ta bị ảo giác rồi gián tiếp giết người!
Vương Bằng nhìn thì thể của LÝ Trạch Hạo và Tạ Nữu trên đất, khóc to hơn: [ Nhất định là quỷ! Bọn họ biến thành quỷ tới giết người rồi!]
Lúc này ủy viên thể dục Châu Đình đi đến nắm lấy cổ áo Vương Bằng, hung dữ nói: [ Chính cậu là người đã mở cửa, tại sao cậu không chết? ]
Vương BẰng bị bộ dáng muốn giết người của cậu ta dọa sợ, yếu ớt nói: [ Tôi.. tôi không biết..]
Trương Ái Ái nét mặt lo lắng phân tích: [ Quy tắc nói cậu không thể mở cửa nhưng lại không nói rằng người mở cửa sẽ chết, cũng có thể là những người khác sẽ chết!]
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều dè dặt quan sát những người bạn cùng phòng cũng quanh mình, lo sợ đối phương buổi tối không cẩn thận mở cửa, hại chết bọn họ.
Thời gian này, từ những người bạn cùng phòng thân thiết bắt đầu xuất hiện khoảng cách!