Lúc này, tôi thấy một cậu bạn phía đối diện lẩm bẩm điều gì đó bên tai Châu Đình, đôi mắt Châu Đình nhìn chúng tôi đột nhiên thay đổi, tôi lập tức trở nên lo lắng, nắm chặt tay Tiểu Như và lùi lại hai bước: [ Cậu.. Cậu định làm gì? ]
Châu Đình cười lạnh: [ Bây giờ chỉ còn một con quỷ đang lẩn trốn, chỉ cần đem toàn bộ các cậu trói hết lại, thì có thể thuận lợi vượt qua năm ngày còn lại rồi.]
Đường Dĩnh kinh hãi nhìn Đào Nhạc, Đào Nhạc là bạn trai của cô ấy, nhưng cậu ta lại ở cùng kí túc xá với Châu Đình, ai mà biết cậu ấy sẽ lựa chọn như thế nào.
Nhìn vài người phía đối diện đang áp sát qua đây, Tiểu Như ngay tức khắc nhặt con dao trái cây mà tôi vừa đâm chết Trương Ái Ái lên và cầm trong tay: [ Chúng tôi không có vấn đề gì.. Các cậu chớ lộn xộn.]
Mắt thấy vài người sắp xảy ra tranh chấp.
Tôi đột nhiên nhớ ra quy tắc 7: Đảm bảo rằng các bạn cùng lớp của bạn sống sót nhiều nhất có thể, điều này cũng đảm bảo sự an toàn của bạn!
[ Khoan đã! Tôi có biện pháp!]
Tôi lấy hết sức bình sinh đập bàn, chặn lại sự nghi hoặc lẫn nhau của các bạn cùng lớp.
[ Theo gợi ý của ngày hôm qua, ký ức của người chết sẽ lưu lại trong cùng một ngày. Cậu ta sở dĩ có thể lẩn trốn trong đám người chúng ta mà không bị phát hiện là vì cậu ta ở bên chúng ta mỗi ngày, và cậu ta biết điều gì đã xảy ra khi chúng ta ở bên nhau.]
[Vì vậy, chúng ta chỉ cần nắm bắt quy tắc này và tìm ra con quỷ cuối cùng!]
Lời nói của tôi Khiến Châu Đình và những người khác buồn xuống phòng bị, Châu Đình nhìn chằm chằm vào tôi và hỏi: [ Cậu muốn làm gì? ]
Vào lúc này, não bộ của tôi đang vận động hết công suất, [ Rất đơn giản, tôi sẽ phát năm thẻ poker cho mỗi người, chỉ có con số thẻ bài, con số của mỗi người là khác nhau, dương nhiên con số trên thẻ tôi cũng sẽ không xem, tương đương với việc không ai khác biết được con số cụ thể ngoại trừ bản thân người cầm thẻ.]
[ Sau đó? ]
Tôi trầm mặc không lên tiếng, [ Nếu muốn bắt sống con quỷ này, thì hiện tại tôi không thể nói.]
Hiện giờ đã là giờ phút cuối cùng rồi, tôi không lo được nhiều như thế: [ Nếu các cậu tin tôi, cứ theo cách của tôi mà làm, tôi tin rằng có thể bắt được con quỷ này.]
[ Nếu các cậu không tin tôi, thì cứ tiếp tục tàn sát lẫn nhau!]
Sau một khoảng ốm lặng ngắn ngủi, Châu Đình không tiếng động, rút một bộ bài poker từ trong hộc bàn đưa cho tôi.
Tôi xỉa bài, đưa các lá poker khác nhau cho mọi người, dặn họ: [ Các bạn học, các cậu phải giữ bí mật về thẻ của mình và không tiết lộ chúng cho bất kỳ ai, bởi vì trí nhớ của quỷ chỉ dừng lại vào ngày chết, tôi sẽ có cách bắt cậu ta vào ngày mai.]
Có lẽ sự tự tin của tôi đã khích lệ mọi người. Mọi người cẩn thận cất thẻ chơi của họ đi, và những người trong ký túc xá cũng bắt đầu cảnh giác với nhau.
Thời gian trôi qua từng phút một. Có lẽ đó là khoảnh khắc cuối cùng, cái người ẩn danh bí ẩn kia đã không nói bất cứ điều gì nữa.
Cho đến khi kết thúc lớp học tự học, một tin nhắn đến từ nhóm: [Bạn phải trở lại ký túc xá trong vòng mười phút, người vi phạm sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc - ẩn danh!]
Nhìn thấy tin tức, tôi vội vã trở lại ký túc xá. Trước khi rời đi, tôi không quên nói thêm: [ Đừng nói bất cứ điều gì khi các cậu thức dậy vào ngày mai, để không tiết lộ tin tức cho quỷ!]
Sau khi trở về ký túc xá, tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình với rất nhiều suy nghĩ, chỉ để xem những lời nhắc nào sẽ được gửi bởi người ẩn danh tối nay.
Trước mắt, tôi bắt buộc phải dựa theo tin tức cần thiết để tìm ra con quỷ đó!