Trên đời này, có một số việc một số từ thật sự rất thú vị.
Ví dụ như câu nói trước đó của Lý Duật. Nếu hắn không nói, cho dù hắn thô bạo làm tổn thương cô, cô cũng không có cảm giác gì hết, dù sao cô cũng chỉ là một món đồ chơi bán đứng thân thể cho hắn mà thôi, dù hắn có đùa bỡn thân thể của cô thế nào cô cũng không có tư cách oán giận.
Nhưng hắn lại "tốt bụng" nhắc nhở cô, nhưng mà câu nhắc nhở đó, giống như một người giàu có kêu một tên ăn xin tắm rửa sạch sẽ rồi hãy đến tìm hắn ăn xin.
Không có gì sai, chỉ là cách nói mà thôi.
Cách nói thì như thế nào? Ngay từ khi đưa ra quyết định, cô đã tạm thời niêm phong lòng tự trọng của mình rồi.
Những người tham đi đường tắt, không có tư cách oán trách sự tàn nhẫn của người khác, oán trách ông trời bất công.
Dịch Dao vuốt ve thân thể theo dòng nước, cố gắng khơi dậy dục vọng của chính mình, khi bàn tay nhỏ bé phủ lên hoa hạch giữa khe thịt, chỉ nhẹ nhàng cọ xát, cô đã run rẩy không ngừng, bất giác nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua Tùy Nhược Thủy cúi đầu liếm mút nhụy hoa ở giữa hai chân mình, đầu lưỡi đùa bỡn tiểu huyệt......
Khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng nóng bừng lên, nhiệt độ thân thể cuộn trào từ trong ra ngoài, động tác trên tay nhỏ ngày càng nặng nề hơn, toàn bộ ngón giữa đưa vào trong khe thịt mát xa qua lại.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào cửa động, nhưng vẫn không đi vào, cho đến khi cửa động chảy đầy dâm dịch ẩm ướt, cô mới đưa một ngón tay vào, từ từ đi sâu vào trong.
Nghĩ đến tình cảnh mình đang tự an ủi, chỉ vì đợi lát nữa sẽ có một người đàn ông đem côn th*t cắm vào thân thể mình, cảm giác xấu hổ bị nhốt lại vượt ngục mà ra, thân thể càng nhạy cảm hơn, tiếng hít thở mềm mại, dồn dập.
Thời gian trôi qua, trên giường lớn thoải mái trong phòng ngủ, Lý Duật nhíu mày lại, dáng vẻ nôn nóng vội vã khác hẳn với vẻ lịch sự, an nhàn, lãng mạn cổ điển thường ngày.
Cô chơi đến giờ cũng không chịu ra?
Nhìn về phía phòng tắm, trong đầu hiện lên dáng vẻ dâm đãng yêu kiều của Dịch Dao, đũng quần Lý Duật hơi hơi đau đớn, hận không thể vọt vào phòng tắm làm cô đến mức chết đi sống lại.
Nhưng nghĩ đến giọng điệu quyến rũ dâm mị trong điện thoại của cô ngày hôm qua, cho dù là tên ngốc cũng biết chuyện gì đang xảy ra, hắn liền cắn chặt răng kiềm chế bản năng của thân thể —— hắn sẽ không để cho cô gái nhỏ nhiều mưu mô này phát hiện khát vọng kỳ lạ của hắn đối với cô, hắn muốn cô phải biết rõ thân phận của mình, địa vị của cô trong lòng hắn, bóp chết tất cả ảo tưởng của cô!
Yêu Đàn Hoa? Cô không xứng!
Chuông điện thoại vang lên.
"Xin chào anh Lý, trước cửa có một người tên là An Kinh Vĩ nói là bạn của anh, biển số xe là ×××××, có được phép đi vào hay không ạ?"
An Kinh Vĩ?
Lý Duật xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ, mở đèn trong phòng khách chậm rãi đi xuống lầu, vừa đi ra khỏi hành lang mở cửa, đúng lúc nhìn thấy hai cái đèn xe quay đầu rời đi.
Cửa mở, Lý Duật xoay người đi pha cà phê, một lát sau cũng không nghe thấy tiếng động, Lý Duật mới đi ra ngoài nhìn An Kinh Vĩ đứng lẻ loi một mình.
Nhà hắn trang bị thiết bị chống trộm tối tân hàng đầu hiện nay, An Kinh Vĩ có thể lẳng lặng đi vào, điều này có nghĩa An Kinh Vĩ đang khôi phục lại một mức độ tự do nhất định, chỉ không biết cái giá phải trả là gì.
"An Lão có thể thả cậu ra...... đừng nói cậu đem cổ phần của truyền thông Nguyên Thái giao cho ông ấy chứ?"
"Cô ấy ở đâu?" An Kinh Vĩ mặc nguyên bộ đồ màu đen không đáp mà hỏi lại.
Lý Duật rùng mình, rất nhanh đã hiểu được, "Cậu phái người theo dõi cô ấy?"
An Kinh Vĩ nhìn chằm chằm áo choàng tắm trên người Lý Duật, đôi mắt đen sắc bén sâu thẳm, cơ bắp chỗ khóe mắt khẽ cơ giật, thân hình đứng thẳng như thanh kiếm màu đen lập tức đi lên lầu.
"An Kinh Vĩ!" Lý Duật lập tức hét lớn, nhưng hét xong hắn mới bất ngờ nhận ra...... sao hắn lại hoảng loạn như thế!
Bởi vì cô gái kia?
Không, không được! Hắn vẫn luôn nhắc nhở Đàn Hoa phải cẩn thận cô, chính hắn lại coi thường cô, buông thả tính tình ham chơi của mình, nên quay đầu lại, nếu không......
"Cậu điên rồi hả? Cậu thật sự bị cô gái nhỏ kia mê hoặc? Đến tìm người trên giường tôi?" Lý Duật hình theo bóng dáng của An Kinh Vĩ chất vấn.
Điên?
An Kinh Vĩ dừng bước lại.
Thì sao? Hắn muốn cô, cô phải là của hắn! Mặc kệ cô ở đâu! Trừ khi...
Vứt bỏ khuôn mặt tuyệt vọng và căm thù của cô trong trí nhớ, An Kinh Vĩ tiếp tục cất bước đi về phía trước.
"Nếu cậu cứ đi lên như vậy mà không cho tôi một lời giải thích, từ lúc cậu bước vào phòng ngủ của tôi, hợp tác của chúng ta chính thức kết thúc. Nếu cậu thật sự vì một cô gái mà không biết nặng nhẹ, thì tôi đã có thể hiểu được lý do vì sao An Lão lại khống chế cậu như một con rối."
An Kinh Vĩ chậm rãi xoay người, mắt đen tràn đầy tức giận, "Cậu nói lại lần nữa?"
Đi đến đầu cầu thang, Lý Duật ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của An Kinh Vĩ. "Chẳng lẽ không phải sao? Dáng vẻ này của cậu lấy gì đấu với cha cậu? Đối với cậu bây giờ, chuyện gì mới quan trọng nhất?"
Chỉ tay trên lầu, "Tôi là đối tác đầu tiên trong hạng mục Ảnh Đô của cậu, còn cô ấy là gì? Một người phụ nữ dâm đãng không biết đã bán thân bao nhiêu lần. Cậu xác định vì một người phụ nữ như vậy mà mất đi sự ủng hộ của tôi à?"
Sự thù địch giảm dần, vẻ mặt bình tĩnh của An Kinh Vĩ làm Lý Duật thấy vô cùng xa lạ.
"Tùy cậu."
Lý Duật kinh ngạc. Với mấy người từng quen, An Kinh Vĩ độc đoán, hung ác máu lạnh, hắn đã từng gặp qua; với những người không quen thuộc, An Kinh Vĩ trầm ổn khôn ngoan, tính cách kiên nghị hào phóng, hắn cũng đã từng gặp qua.
Lý do hắn âm thầm gia nhập kế hoạch Ảnh Đô của An Kinh Vĩ, một phần là do nhìn thấy lợi nhuận cao sau lưng hạng mục Ảnh Đô nguy hiểm này, đồng thời cũng là vì hắn tán thưởng tinh thần ý chí chiến đấu không sợ hãi và dã tâm của An Kinh Vĩ, cả người toàn là dao găm.
Nhưng hắn chưa từng thấy An Kinh Vĩ bình tĩnh thản nhiên như thế? Giống như bảo kiếm sắc bén đã giấu đi mũi nhọn, giống như sự hung ác lộ ra khi nghe thấy hai chữ "con rối" lúc nãy chỉ là ảo giác của hắn.
"Như vậy không được đâu." Một giọng nữ dịu dàng đột nhiên truyền đến tai, Lý Duật ngẩng đầu nhìn, nhanh chóng đi lên lầu, quả nhiên nhìn thấy Dịch Dao quấn khăn tắm, lơ đãng đứng ở đầu cầu thang.
"Em nghe lén chúng tôi nói chuyện?" Lý Duật nheo mắt lại.
Dịch Dao ngước mắt nhìn hắn, dịu dàng nói, "Tôi không nhìn thấy anh ở trong phòng ngủ, cho rằng anh đổi chỗ chơi rồi, nên tôi tính xuống lầu tìm anh mà thôi. Không ngờ... lại nghe thấy sự tồn tại của tôi đã phá hủy quan hệ hợp tác thân thiết của hai người."
Cô nở nụ cười nhẹ, "An tiên sinh, theo như Lý Khinh Nam, à, như lời Lý Duật đã nói, tôi chỉ là một người phụ nữ dâm đãng không biết đã bán thân bao nhiêu lần, bởi vì tôi mà phá vỡ quan hệ hợp tác của hai người, không đáng đâu. Tôi cũng không phải người không biết điều, nếu tôi là một vật cản trở, tôi đảm bảo sau này sẽ giữ khoảng cách với hai người, không bao giờ trêu chọc hai người ——"
"Em đừng hòng." Hai người đàn ông đồng thanh nói.