Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 70




Thiết kế tạo hình là một loại nghệ thuật, ở thời đại bây giờ, loại hình nghệ thuật này càng sử dụng nhiều công nghệ cao hơn trước.

Mờ sẹo thôi mà, Dịch Dao nghĩ chỉ cần thoa thuốc là được, cùng lắm thì sử dụng tia laser, chắc là rất nhanh hết, ai ngờ người thợ trang điểm kia lại làm giống như đang thí nghiệm khoa học, đầu tiên là thu thập tài liệu về làn da của cô, sau đó chạy liệu trình trên máy tính, phóng đại hình ảnh làn da của cô lên không biết bao nhiêu lần, không ngừng điều chỉnh phương pháp để quan sát kết quả chữa trị.

"Xin chờ một lát nữa, tôi có chứng ám ảnh cưỡng chế, nếu trên da của cô lưu lại dấu vết gì, tôi sợ ngủ không được." Thợ trang điểm tạo hình Gavin - thao tác thành thạo dịu dàng cười nói.

Dịch Dao chờ ở trên sô pha lễ phép mỉm cười.

Thành thực mà nói, đường nét gương mặt của Gavin rất bình thường không có gì lạ, dáng người cũng rất bình thường, nhưng lại cho người ta cảm giác rất thoải mái.

Cô đối với loại cảm giác này cũng không xa lạ lắm, cho dù là ngành nghề nào, là người đứng đầu, loại khí chất tự tin thành công làm người ta thấy rất tin tưởng.

So với mấy soái ca mỹ nữ chỉ xinh đẹp, cô luôn cảm thấy những người có gương mặt bình thường nhưng tài năng xuất sắc mới thật sự đặc biệt.

Nina rất thích trang điểm, có lẽ......

Tiếng đập cửa vang lên.

"Gavin, giám đốc tới tiệm, anh muốn ra ngoài chào hỏi một tiếng không?" Người đàn ông đẩy cửa vào mỉm cười gật đầu với Dịch Dao, sau đó hỏi.

"Giám đốc tới hả? Vậy cậu kêu anh ấy tới đây một chút." Gavin quay đầu cười với Dịch Dao, "Cô thật may mắn, giám đốc điều chỉnh liệu trình cho cô, đảm bảo không còn sẹo, còn làm làn da của cô non mịn hơn trước nhiều."

"Không, không cần phiền vậy ——" chữ "đâu" còn chưa nói ra khỏi miệng, Dịch Dao liền im lặng, bởi vì cửa phòng lại bị người ta mở ra một lần nữa.

Áo khoác mỏng màu nude, áo len cổ lọ màu trắng ngà, làn da mềm mại, mỏng manh đến phụ nữ cũng phải ghen tị, giống như thư sinh dòng dõi thư hương đã rời xa thế gian hỗn loạn —— ánh mắt anh xẹt qua một giây, Dịch Dao liền cụp mắt, nghiêng đầu.

"...... Dịch Dao? Xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng nói người đàn ông nhẹ nhàng mềm mại, giống như những ngày đó chỉ là giấc mơ của cô mà thôi.

Gavin thấy thế biết điều mà rút lui nhường chỗ, trước khi rời đi còn nở một nụ cười đầy hứng thú.

"......" Dịch Dao cũng không phải cố tình trốn tránh cái gì, nhưng cô thật sự không biết nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt với Đàn Hoa.

Khi anh lấy cô để trút giận, cô có thể thản nhiên như thường, bởi vì cô cũng lợi dụng anh để xoa dịu nỗi sợ hãi và đau đớn trong lòng mình. Sau đó Đàn Minh tỉnh lại, cảm giác áy náy trong lòng cô đã có lối thoát, còn đối với Đàn Hoa, cô cũng không quan tâm lắm.

Vốn dĩ cô nghĩ nếu Đàn Hoa muốn tiếp tục trả thù cô, cô sẽ tỏ rõ thái độ. Ai ngờ.... Anh lại đột ngột nói xin lỗi, nói anh tin tưởng cô, tin tưởng cô không phải cố ý tổn thương Tiểu Minh, thậm chí còn muốn bồi thường cho cô.

Hai năm, từ lâu cô đã biết anh trai Đàn Hoa dịu dàng từ trong miệng Tiểu Minh là người như thế nào, tình thân và tình yêu của anh ấy dành cho Tiểu Minh đã bù đắp cho sự thiếu hụt tình thương của cha mẹ, để Tiểu Minh có thể rời xa những điều xấu xa, trưởng thành là một người con trai với tính cách lương thiện, tích cực lạc quan.

Cô đã ghen tị.

Nếu nghiêm túc nói lại, lúc trước cô không phản kháng mà ở lại nơi đó, cũng là... mang hy vọng xa vời. Hy vọng xa vời rằng người "anh trai" này sẽ đủ mạnh mẽ để dịu dàng thay đổi cả một đời người.

Nhưng trớ trêu thay, khi anh ta dịu dàng hiền lành, cô dám nhận không?

Dịch Dao liếc thấy bàn tay đang duỗi tới của người đàn ông, cô liền né tránh, đứng dậy lui về phía sau nửa bước duy trì khoảng cách, Dịch Dao bình tĩnh ngước mắt nhìn.

"Mặt không cẩn thận bị đồ sứ làm xước, trên thông tin chắc đã có hiển thị rồi, nếu có thể, tôi hy vọng sẽ nhận được thuốc thoa lành sẹo càng sớm càng tốt."

Đàn Hoa cúi đầu nhìn biểu cảm cố ý xa cách của cô, nhẹ nhàng nhếch miệng.

"So với máy móc, thì tôi tin tưởng bàn tay và đôi mắt của chính mình hơn." Anh dừng lại một lúc rồi nói tiếp, "Xin lỗi, tôi biết cô rất khó tha thứ cho tôi ——"

"Không liên quan đến những chuyện đó!" Dịch Dao ngắt lời. Rõ ràng không thèm để ý, rõ ràng chỉ là lợi dụng lẫn nhau, dù anh trách cô ghét cô cũng không sao cả, nhưng anh liên tục xin lỗi, khiến cô cảm thấy giống như lúc trước chỉ có cô là lợi dụng anh mà thôi! Nhìn xem, người ta tốt bụng, thấy áy náy, còn cô lại vô sỉ không thèm để ý một chút nào!

Dịch Dao liếm liếm môi, bất đắc dĩ ngồi xuống một lần nữa, quay mặt xoay má phải nghiêng về phía anh để lộ ra vết sẹo mờ mờ còn đang rướm máu.

Ba ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ngón tay cái áp nhẹ lên má cô. Ngón tay ấm áp chạm vào vô cùng thoải mái, Dịch Dao nhìn xuống đất, không hề phản kháng.

Qua một hồi lâu, Dịch Dao âm thầm buồn bực, còn chưa xong hả? Nhưng nếu lúc này cô quay mặt nhìn về phía người đàn ông, sẽ biết anh không nhìn miệng vết thương từ lâu rồi, mà ánh mắt của anh lại lặng lẽ nhìn cô vừa mâu thuẫn vừa phức tạp, khuôn mặt như tranh vẽ.

Dịch Dao cầm thuốc mờ sẹo do Đàn Hoa đích thân điều chế rời đi, cũng không đến trung tâm huấn luyện.

Ba người Lạc Thanh đều có công việc, cho nên hôm nay một nhóm diễn viên trẻ tuổi khác sẽ được huấn luyện. Các diễn viên tham gia 《 Nguyệt Chi Âm 》 hiện vẫn chưa được công bố, nhưng theo thông tin thu thập được thì những vai trung niên và cao tuổi đều do các diễn viên nổi tiếng về diễn xuất đảm nhận, đương nhiên, ngoại trừ Ninh Nguyệt Cầm.

Tuy rằng Ninh Nguyệt Cầm diễn cũng không tệ lắm, nhưng bà ấy không hề nổi tiếng, nhận được vai diễn lần này đối với bà ấy là một cơ hội tuyệt vời nên tận dụng.

Chỉ cần cô không gây trở ngại cho bà ấy, nhận thức của truyền thông và khán giả đối với bà ấy sẽ được cải thiện đáng kể trong một thời gian ngắn.

Tương lai là của chính mình, nếu Ninh Nguyệt Cầm không nắm bắt được cơ hội, cái chết của phó đạo diễn Viên kia thật uổng phí.

Nói đến thật buồn cười, vốn dĩ Viên Kim đó cũng không có chuyện gì, dùng vết thương cũ làm cớ nằm bệnh viện để ăn vạ, chờ Ninh Nguyệt Cầm tự mình đưa tới cửa, ai ngờ có vài người ở bệnh viện uống nhầm thuốc rồi chết, sợ sự việc bại lộ nên tìm người làm giả báo cáo khám nghiệm tử thi, đổ hết mọi thứ lên đầu Ninh Nguyệt Cầm.

Nếu không phải An Lục Thiên phái người theo dõi, Ninh Nguyệt Cầm chắc chắn sẽ phải đi tù.

Pháp luật? Cho dù là người thực thi pháp luật, cũng không tin sẽ có công bằng thật sự.

Tùy Nhược Thủy bị ông chủ của hắn dẫn đi quay ngoại cảnh rồi, căn phòng một tuần không có ai ở, Dịch Dao dọn dẹp cho thông thoáng sau đó liền trở về nhà.

Dịch Dao đem poster quảng cáo của trung tâm đào tạo makeup chuyên nghiệp và mấy phiếu giảm giá ở siêu thị đặt chỗ dễ thấy nhất ở trong sọt rác, cô tùy tiện ăn đại một cái gì đó xong rồi liền mở máy tính nhanh chóng bắt đầu công việc.

《 Cuộc phiêu lưu của tập đoàn Năm Tôm 》 còn có công việc ở phòng làm việc, sau khi bắt đầu quay phim không biết sẽ ra sao, bây giờ chuyện cô cần làm cũng rất nhiều.

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Ni Na nói cô ấy muốn học trang điểm tạo hình, đương nhiên Dịch Dao tán thành hai tay hai chân.

Ngày 9 tháng 12, lịch chụp ảnh tạo hình. Lần đầu tiên Dịch Dao gặp được những diễn viên chính khác trong phim《 Nguyệt Chi Âm 》.

"Dịch Dao? Sao cô lại ở đây? Ninh Nguyệt Cầm đâu? Cô ta cũng tham gia hả?" Giọng nói khàn khàn, sắc bén quái gở của một người phụ nữ vang lên.

Dịch Dao liếc Tô Mỹ Mỹ trang điểm lộng lẫy một cái, không thèm hé răng mà tìm vị trí ngồi xuống.

Lạc Thanh liếc nhìn hai người, trợn tròn mắt, cúi đầu đọc kịch bản.

"Yêu muội!" Triệu Diệu ném cho Dịch Dao một chai nước, mình cũng cầm một chai đi đến kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Dịch Dao.

"...... Cảm ơn Đại Hào ca."

Triệu Diệu cười cười, lấy di động ra bắt đầu chơi game.

Thi Trường đi theo phía sau Triệu Diệu vừa vào cửa cũng gật đầu với Tô Mỹ Mỹ một cái, tìm một chỗ cách mọi người không xa không gần ngồi xuống, đeo tai nghe lên.

Thấy một đám thanh niên trong phòng ai làm việc nấy, Tô Mỹ Mỹ tức giận giật giật khóe miệng, nổi giận đùng đùng đi về phía Dịch Dao.

"Đứng lên! Chỗ này không có chỗ cho cô ngồi đâu!"

"Cô ấy cũng là một diễn viên, chỗ này có chỗ của cô ấy hay không, không tới lượt chị nói đâu." Triệu Diệu nói mà cũng không thèm ngẩng đầu lên.

"Cô ta cũng tham gia diễn à? Hừ...... Được, được! Bây giờ đám đàn em càng ngày càng tệ! Một chút quy tắc cũng không biết đã dám ra mắt, hôm nay tôi phải dạy cho mấy người một khóa! Tiểu Phan, mời Triệu đạo diễn đến đây."

"Chị...... Chị Mỹ Mỹ......" Trợ lý Tiểu Phan liếc nhìn người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng đứng ngay cửa, muốn nói lại thôi.

"...... Dịch Dao," giọng Tô Mỹ Mỹ trầm xuống, "Tuy rằng tôi và dì của cô là bạn bè nhiều năm, nhưng không thể vì thế mà cô có thể thiếu lễ phép ở nơi làm việc như vậy, tôi không thèm để ý, nhưng những người khác thì sao? Là "trưởng bối" của cô, tôi có nghĩa vụ dạy dỗ cô, cô nên xin lỗi tôi đi."

Lời nói ân cần, tận tình khuyên bảo.

Dịch Dao cũng không ngu ngốc, nghiêng đầu nhìn về phía sau Tô Mỹ Mỹ, quả nhiên nhìn thấy Lý Khinh Nam, Triệu Dũng và mấy đạo diễn nữa đang đứng ở cửa nhìn.

Triệu Diệu từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Mỹ Mỹ, biểu cảm trên mặt vừa khâm phục vừa chán ghét trộn lẫn với nhau, cực kỳ quái dị, khiến Dịch Dao nhìn thấy không nhịn được cười.

"Ha ha......"

"Cô, các người......" Tô Mỹ Mỹ tức giận

"Bọn họ? Bọn họ làm sao vậy?" Giọng điệu lười biếng lạnh lùng. "Tôi cảm thấy bọn họ không tồi nha."

Sắc mặt Tô Mỹ Mỹ tái nhợt, thấy xung quanh có không ít người cúi đầu cười trộm, mất hết mặt mũi.

Sau khi suy nghĩ một chút, bà biết rất rõ về Ninh Nguyệt Cầm, có thể tham gia vào 《 Nguyệt Chi Âm 》 chứng tỏ Lương Diệu Trung đã tốn không ít công sức vì người yêu, còn Dịch Dao...... một trợ lý nho nhỏ cho dù có chút nhan sắc nhưng cũng chỉ có thể nhận được một vai râu ria mà thôi, trong lòng đã có cơ sở chắc chắn, bà nói chuyện cũng tự tin hơn.

"Không tồi? Khinh Nam, vậy ý cậu là tôi sai đúng không? Triệu đạo diễn! Tôi nể mặt anh mới đến, nhưng có chuyện tôi phải nói thẳng, trợ lý nhỏ này đã trộm đồ của tôi, tôi và cô ta không hợp nhau, nếu cô ta tham gia, thì tôi không diễn."

"Vậy cô có thể đi rồi." Lý Duật trả lời trực tiếp, không do dự một chút nào.

"Dịch Dao, lại đây." Người đàn ông liếc mắt nhìn vẻ mặt sững sờ của Tô Mỹ Mỹ, dịu dàng nhìn Dịch Dao, "Vết thương trên mặt em còn chưa lành hẳn, Đàn Hoa sẽ tự tay trang điểm cho em."

"Ưm." Dịch Dao thờ ơ đứng dậy, khi đi vòng qua Tô Mỹ Mỹ giống như nhớ tới gì đó, vừa đi vừa nói, "Đúng rồi, lần trước tôi có nghe người ta nói nội dung của《 Nguyệt Chi Âm 》dở như vậy, quay phim điện ảnh chắc chắn sẽ thua lỗ, rất lãng phí. Người nói mấy lời đó, anh cũng biết nha."

"Ai vậy?" Lý Duật nhíu mày.

"Ha ha...... Anh đoán đi."

Tô Mỹ Mỹ đứng phía sau Dịch Dao, vừa sợ vừa giận, móng tay gần như bấm vào da thịt.

Lạc Thanh quan sát ánh mắt tràn đầy tình cảm khi Lý Duật nhìn Dịch Dao, trầm tư suy nghĩ.

Mọi người giả bộ nhìn xung quanh, nhưng vẫn lén đưa mắt nhìn sắc mặt tức muốn hộc máu của Tô Mỹ Mỹ, lén lút cười.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Có gì đẹp đâu!" Tô Mỹ Mỹ không thèm giữ phong độ mà hét lớn.

Bên ngoài phòng hóa trang, Lý Duật nhỏ giọng nói khẽ bên tai Dịch Dao, "Lúc trước Triệu Diệu kêu em là gì thế?"