Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 66




An tiên sinh......

Dịch Dao ngồi trên ghế sô pha bằng gỗ đỏ nhìn bàn cờ trước mặt, hai bên bàn cờ là hai ông lão ưu nhã bình tĩnh, vững vàng như núi đang đánh cờ.

Cô cho rằng rốt cuộc An Kinh Vĩ cũng biết xấu hổ, kêu người tới bắt cô, không ngờ "An tiên sinh" trong miệng vệ sĩ áo đen nói là "An lão tiên sinh".

Nhưng mà hình như cốt truyện không đúng lắm, cô thấy rõ ràng đây không phải là vị trưởng bối sẽ nói ra loại yêu cầu kiểu như "Cô muốn bao nhiêu tiền mới đồng ý rời khỏi con trai tôi".

Mắt nhìn bàn cờ, nhưng trong đầu Dịch Dao lại đang nghĩ đến thiết kế 《 Cuộc phiêu lưu của tập đoàn Võ Tôm 》, hai tiếng trôi qua, sắc mặt và hơi thở của Dịch Dao vẫn như thường, so với hai ông lão thỉnh thoảng uống ngụm trà, cô không nhúc nhích giống như đang ngồi thiền, càng giống một con búp bê hơn là một người sống.

Thẳng thắn mà nói, lần đầu tiên nhìn thấy loại "búp bê sống" như vậy cũng không phải là một trải nghiệm thú vị lắm, An Lục Thiên vốn đã lâm vào đường cùng nên chỉ đơn giản phất tay nhận thua.

Đợi đến khi ông lão khí chất tao nhã rời khỏi, mấy nhân viên mặc Hán phục cách tân mới bước lên dọn bàn cờ, mang một bộ ấm trà cổ xưa, một loạt động tác như nước chảy mây trôi, không hề phát ra một chút tiếng động dư thừa.

Hồ bên chân núi, chim hót, hương trà thơm mát, đúng là một chỗ yên tĩnh để nói chuyện.

Địch không động, ta không động. Chủ nhà không mở miệng nói, Dịch Dao lại tiếp tục suy nghĩ tới thiết kế của cửa ải kế tiếp.

"......" Đã bao lâu rồi ông chưa nhìn thấy một người trẻ tuổi có thể bình chân như vại trước mặt mình như vậy? An Lục Thiên nhấp một ngụm trà hoa, đặt tách xuống. "Cô biết tôi tìm cô vì lý do gì không?"

"Chờ một chút." Dịch Dao không thèm ngẩng đầu lên. Sắp xếp lại mớ suy nghĩ trong đầu thành mấy cụm từ cụ thể, liên hệ đến mấy dụng cụ pha trà và đồ gỗ nội thất trước mặt, sau đó ghi nhớ lại. Đây là phương pháp ghi nhớ mà cô thường xuyên sử dụng khi không có công cụ ghi chép trong tay, phòng khi có cảm hứng sau đó thì lỡ quên mất. Sau khi ghi nhớ xong, Dịch Dao mới ngẩng đầu nhìn về phía ông lão đang còn suy nghĩ.

Ông lão ngồi ung dung nhưng khí thế khá u ám, ngoại hình anh tuấn thanh khiết như tùng, thời còn trẻ có vẻ rất phong lưu.

Sau khi đánh giá ông lớn truyền kỳ trong giới bất động sản, Dịch Dao suy nghĩ một lúc, không nói gì.

An Lục Thiên cười cười. Ông đã trải qua hơn nửa đời người, mấy chục năm tranh đấu trên thương trường, tình cảm ấm lạnh cũng đã nhìn đủ, nhưng đối với những người trẻ tuổi mới bước vào đời chưa có nhiều kinh nghiệm, còn tình nguyện vì bạn bè người thân mà trả giá hy sinh, ông vẫn rất thích. Thỉnh thoảng cũng sẵn sàng hỗ trợ một số thứ, nhưng tuyệt đối sẽ không coi trọng.

Lãng phí cuộc đời của mình, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, không có thực lực và sức mạnh, lại muốn che mưa chắn gió cho người khác. Ví dụ như, cô gái trước mắt này.

Tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, thành tích tốt, khá tài giỏi, nếu nỗ lực phấn đấu thì tương lai sẽ rất tươi sáng. Nhưng mà cô lại vì mẹ mình mà bán đứng thân thể, vì bạn bè mà để người ta chơi đùa, từ một nữ sinh thuần khiết như ánh mặt trời, biến thành một món đồ chơi ở dưới thân đàn ông. Buồn cười làm sao?

Nếu cô chỉ là một cô gái bình thường, ông sẽ gạt đi thành kiến của mình, ngồi ở một bên quan sát sự phát triển của cô và con trai ông. Nhưng nếu cô đã chọn trở thành một món đồ chơi, thì chỉ có thể xứng đáng làm một quân cờ, mặc kệ cô có khó khăn và đau khổ gì.

"Tôi biết, cháu là một cô gái tốt."

Dịch Dao nhướng mày. Lời nhận xét mở đầu này thật sự không phải là một điềm báo tốt.

"Vì mẹ và bạn bè, cháu đã hy sinh rất nhiều, chịu không ít đau khổ. Bao gồm cả đứa con trai không nên thân của tôi, cũng làm nhiều điều có lỗi với cháu."

"......" Xem ra An Lục Thiên đã điều tra tất cả về cô rồi. Quan hệ của cô và Ninh Nguyệt Cầm không có một tài liệu hay quan hệ trên pháp luật gì cả, cũng có rất ít người biết Ninh Nguyệt Cầm chính là mẹ ruột của cô. Lúc trước cha cô còn sửa lại cho cô lớn hơn hai tuổi, chính là sợ bị người khác phát hiện gì đó.

"Đừng lo lắng, tôi cũng không muốn gây khó dễ cho cháu, chỉ là có một số việc muốn nhờ cháu giúp đỡ." An Lục Thiên dịu dàng nói.

Chỉ là đôi mắt sắc bén giống với An Kinh Vĩ như đúc, luôn luôn nhắc nhở Dịch Dao, đây chắc chắn không phải là một ông lão tốt bụng vô hại.

"Nếu tôi từ chối thì sao?"

"Đương nhiên có thể." An Lục Thiên mỉm cười nói.

Dịch Dao dứt khoát đứng dậy, không có một chút do dự. Tính cách quyết đoán không thể kiềm chế đã vượt qua dự tính của An Lục Thiên, cũng làm ông phải đi thẳng vào chủ đề.

"Xem ra cháu cũng không biết tình hình bây giờ của mẹ cháu."

Bước chân của Dịch Dao không hề dừng lại chút nào, lập tức đi thẳng ra cửa.

"Viên Kim đã chết, mẹ của cháu đã có quyết định bị bắt."

Thân hình nhỏ nhắn của cô gái không có chút cử động nào, An Lục Thiên nhíu mày. Điều tra có sai không?

Ra lệnh một cái, vệ sĩ ở cửa đã kịp thời duỗi tay ngăn Dịch Dao lại.

Dịch Dao xoay người lại dửng dưng nhìn về phía An Lục Thiên, đè nén tức giận, "Lương Diệu Trung không nói cho ông biết sao? Tôi không quan tâm đến sống chết của Ninh Nguyệt Cầm."

Cô gái này thực sự rất thông minh, nhanh như vậy đã đoán được Lương Diệu Trung sắm vai nhân vật gì. Để Lương Diệu Trung yêu cầu cô đi gửi hợp đồng, là vì muốn cho cô nghĩ rằng chuyện của Viên Kim đã được giải quyết, tâm trạng thoải mái, sau khi biết sự thật, cô sẽ bất lực, cho dù ông muốn cô làm gì, cô cũng chỉ có thể đồng ý. Không ngờ...

"Vậy cháu quan tâm ai?" An Lục Thiên nhớ lại tài liệu về cô gái này. "Mạnh Ni Na? Ngải Kỳ? Công Tôn Tiểu Sách? Triển Phục Viễn? Hay là Đàn Minh?"

Rốt cuộc cũng bắt được dấu vết căng thẳng trên mặt cô, An Lục Thiên thở phào nhẹ nhõm. Haha...... Đối mặt với một cô gái nhỏ mà ông lại nghiêm túc như thế, nếu không phải ông già rồi, thì đó chính là... cô gái này thật sự không phải là "vật trong ao" rồi.

Có vẻ như tên nhóc thối kia thích cô, cũng không phải không có lý do.

Đáng tiếc.

Móng vuốt hổ đã lộ ra rồi, An Lục Thiên cũng không giả bộ hiền lạnh nữa, "Ta mặc kệ cháu quan tâm ai hay không quan tâm ai, ta muốn cháu đi làm việc, chắc chắn sẽ trả thù lao cho cháu. Đương nhiên, nếu cháu cản trở ta..." An Lục Thiên không nói hết, chỉ nhấc tách trà lên, lắc đầu thổi nhẹ, nâng ly nhấp một ngụm.

Một ngụm trà, gần như trôi qua nửa thế kỷ.

"Ông muốn tôi làm gì?" Dịch Dao lạnh lùng hỏi đôi mắt lạnh băng.

An Lục Thiên ngước mắt nhìn chằm chằm Dịch Dao, dưới áp lực nặng nề lại không lộ ra một chút mềm yếu, dáng người thẳng tắp cứng rắn, một cô gái ở tuổi này lại có tính cách như vậy, trong trí nhớ của ông chỉ có một số người đếm trên đầu ngón tay, bồi dưỡng dẫn dắt thêm thì sẽ có thể trọng dụng. Nhưng nếu làm quân cờ lần này của ông, chỉ sợ cũng bị phế bỏ.

Nhưng quân cờ như vậy, mới làm cho tên nhóc thối kia nhớ lâu!

"Ta muốn cháu làm tình nhân của con trai ta, báo cáo hết mọi nhất cử nhất động của nó cho ta."

Dịch Dao đột nhiên nhớ tới câu hỏi ngày đó Lý Duật hỏi cô, "Nếu em là người phụ nữ này, em sẽ làm như thế nào?"

Đối diện với những thủ đoạn tàn ác không thể phản kháng, sẽ kéo dài hơi tàn, hay thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành?

Dịch Dao bĩu môi, đi từng bước đến gần An Lục Thiên.

An Lục Thiên giơ tay ngăn vệ sĩ đi tới, ông cũng không cho rằng Dịch Dao sẽ ngu ngốc làm ra hành động tổn thương đến ông.

Dịch Dao cầm lấy một tách trà tinh xảo, xoay tròn ngắm nghía một chút, lúc An Lục Thiên còn chưa hiểu, cô dứt khoát đập lên mặt bàn một cái, tay nhỏ cực kỳ nhanh nhẹn bắt lấy một mảnh vỡ nhỏ, kẹp giữa hai ngón tay vạch lên mặt của chính mình.

"Cô!" Phản ứng của An Lục Thiên không chậm, vội vàng bắt lấy cổ tay cô, nhưng máu tươi chói mắt vẫn rỉ ra từ trên gò má của cô, từ từ chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mặt bàn.

An Kinh Vĩ sẽ không có hứng thú với một cô gái đã bị hủy dung, cô không có giá trị lợi dụng, cũng không lo lắng có người uy hiếp cô! Vấn đề rất đơn giản, cần gì nghĩ đến "nếu như"? Cô cũng không phải là nữ thần, cô không dựa vào mặt để sống!

An Lục Thiên khiếp sợ nhìn Dịch Dao, tinh thần bất ổn, mơ hồ có dự cảm xấu, nhưng lại chưa nghĩ ra đó là gì. Không ngờ sống đến tuổi này rồi, còn bị một cô gái trẻ tuổi làm cho bó tay không có biện pháp.

Chỉ như vậy đã từ bỏ kế hoạch? Hoặc là xem xét chọn người khác?

Không! Phải là cô, cô càng đặc biệt càng khó thuần phục, hiệu quả sẽ càng tốt. Tính tình của con trai mình, không ai biết rõ hơn ông.

"Đổi điều kiện khác: Ta muốn cháu đóng một vai trong 《 Nguyệt Chi Âm 》."

Không cần quá nhiều, dựa vào quan hệ bây giờ của cô cùng với Lý Duật, Đàn Hoa và tên nhóc thối đó, chỉ cần để cô ở bên cạnh bọn họ, cũng đủ để có chiến tranh rồi.

Cả đời con trai thuận lợi suôn sẻ, kiêu ngạo bướng bỉnh, ông muốn, dẫm lên sự kiêu ngạo của con trai, để nó té xuống đáy vực, biết mùi vị thất bại, biết chữ đau khổ viết như thế nào! Khi con trai từ đáy vực vươn lên vượt qua tòa núi cao là ông, ông liền có thể chân chính giao toàn bộ Nguyên Thái cho nó rồi.