Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

H)




Ninh Nguyệt Cầm nhận được công việc, buổi chiều ngày hôm qua đã vào tổ làm phim, tuy rằng chỉ là một vai phụ nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng có hơn ba mươi cảnh diễn.

Nhớ lại dáng vẻ tinh thần phấn chấn, mặt tươi cười của Ninh Nguyệt Cầm, Dịch Dao biết mình tới tìm Trác Bất Tẫn, đúng là con đường chính xác.

Chuyện tiếp theo là lo cho mình, chỉ còn mấy ngày nữa là tới lúc phỏng vấn, mấy chuyện tương lai không đoán trước được Dịch Dao cũng không muốn tốn sức suy nghĩ nữa, an tâm đi học, vẽ tranh.

Nửa tháng, có quá nhiều chuyện xảy ra làm cô phải điều chỉnh lại một góc của trái tim, nhưng chỉ cần quay lại trường học, nhìn Ngải Kỳ và Tiểu Sách nói nói nhốn nháo bên cạnh, cô cảm thấy tất cả rất tốt, không có gì thay đổi.

"Dao Dao, đi thôi, Phục Viễn đang chờ chúng ta ở dưới lầu." Ngải Kỳ hô to.

"Biết rồi, còn có một nữa là mình vẽ xong rồi, hai vợ chồng son các cậu đi trước đi, mình xong ngay."Dịch Dao cười nói.

Hôm nay là ngày "Võ tôm tập đoàn" bọn họ liên hoan, nghe nói còn có một khách mời thần bí, đáng tiếc còn chưa đợi được, đồng chí Tiểu Sách đã làm lộ thân phận của khách mời —— là anh Đàn Minh, hôm nay đúng lúc về trường tham gia diễn đàn thanh niên khởi nghiệp.

Dừng bút lại, nhìn ác ma boss tà ác trên máy tính, Dịch Dao tiện tay vẽ thêm mấy bản mặt thảm bại của boss. Nhìn dáng vẻ chật vật buồn cười của ác ma, Dịch Dao cười lên tiếng.

Di động vang lên, Dịch Dao một tay cầm điện thoại, tay kia còn đang tăng thêm vết thương trên người ác ma.

"Được rồi được rồi, mình lập tức đi."

"Ồ, chủ động thế?"

Đàn ông?! Không phải Tiểu Ngải! Dịch Dao giật mình, nhìn về phía màn hình —— một dãy số xa lạ.

"Xin hỏi ai vậy?"

"Kẻ hèn này...... Họ An, tên Kinh Vĩ."

Kiềm chế sự xúc động và sợ hãi, Dịch Dao trầm giọng nói, "Tôi cho rằng, giao dịch của chúng ta đã kết thúc."

"A, em cảm thấy, giao dịch với tôi, em có tư cách nói kết thúc sao?"

"...... Lần trước, tôi đã đi bệnh viện."

"Cho nên?"

"Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể cầm bảng giám định đi tố cáo anh!"

"Ha ha ha ha...... Em biết không? Tôi rất thích dáng vẻ giãy dụa của em. Cô bé ngoan, nếu em muốn bây giờ hoặc sau này tố cáo tôi tội cưỡng gian, trước tiên em nên nghĩ phải giải thích hai trăm triệu trong tài khoản của em mấy ngày trước đó từ đâu ra đã, nếu không... em biết kỹ nữ tố cáo bị đàn ông cưỡng gian xác suất thắng bao nhiêu không? Tỷ lệ bị phản bác là vu khống bao nhiêu? Hậu quả của việc thất bại, em thừa nhận nổi không, bạn của em chịu nổi không? Sức khỏe của mẹ cô ta hình như không tốt lắm?"

Khách sạn Phong Đỏ, phía đông đại học Đông X.

Trong phòng tắm nhỏ hẹp trong suất, tiếng nước chảy tí tách, hai thân thể trẻ tuổi quấn quýt si mê.

Hai chân ôm lấy hông hắn, hai tay đặt lên vai rộng của người đàn ông, thân thể hắn thoải mái khống chế mà trượt lên trượt xuống bên hông hắn, c/ôn th/ịtth/ô dài đâm thẳng mạnh vào hoa tâm, va chạm đến mức thể xác và tinh thần run rẩy.

"Kêu ra tiếng." Người đàn ông thô giọng hạ lệnh.

Cô cắn môi, cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ mà người đàn ông muốn nghe.

Trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ ngoan độc, An Kinh Vĩ ôm cả người Dịch Dao đặt lên vách tường ẩm ướt lạnh như băng, để thân thể mềm mại của cô lên mặt tường cứng rắn, bên hông mạnh mẽ nhanh chóng luật động, thân thể va chạm phát ra tiếng "Bạch bạch".

"A a ——" Đôi mắt đẹp của Dịch Dao tràn ngập hận ý, há mồm cắn lên đầu vai của An Kinh Vĩ.

An Kinh Vĩ hít hà một hơi, đau đớn kích thích khoái cảm và tính hung ác tăng lên!

"Cắn chặt lên." Ngón tay dài của hắn tà ác đâm vào nụ hoa nhắm chặt.

"A a a —— không, đừng mà! Không ——"

Hoa h/uyệt co rút như muốn cắn đứt ngón tay của An Kinh Vĩ, thú tính của hắn dâng trào, dùng sức nắm chặt kiều mông trơn trượt của cô, rút ra, lại đâm vào một lần nữa.

Không tiếng động mà hút chặt, co rút kịch liệt, mười ngón tay để lại vết máu đỏ tươi trên lưng của người đàn ông.

Dưới thân bị xâm nhập, lòng bồi hồi quay cuồng giữa đau đớn chết lặng và khoái cảm không cách nào kháng cự...... cô là ai? cô đang làm gì? cô, vì sao lại ở đây với người đàn ông này?

Sau khi tận tình phóng thích dục vọng của chính mình, An Kinh Vĩ cúi đầu hôn hôn lên đôi môi đỏ kiều diễm của cô, nhìn cô gái trên giường còn mất tập trung, hắn giống như ma vương dụ hoặc khẽ nói, "Đừng cảm thấy mình uất ức, mặc kệ là nam nữ, chỉ cần bán đứng thân thể một lần, vĩnh viễn đừng bao giờ trông cậy nhặt lại được tự trọng."

"...... Nếu chết thì sao?"

"......"

"Nếu chết thì sao?" Đôi mắt Dịch Dao một lần nữa nhìn chằm chằm vào gương mặt kiêu ngạo như nắm chắc mọi chuyện trong tay của hắn.

"Nếu bây giờ tôi từ trên lầu nhảy xuống, có thể nhặt tôn nghiêm lại hay không?" Chỉ cần sai một lần, ngay cả cơ hội cứu vãn đường sống cũng không có sao?

Cô gái này...... đang nghiêm túc.

Nhưng mà, đôi mắt phẫn nộ tuyệt vọng lại xinh đẹp như thế, đẹp đến mức hắn không rời mắt được!

Chết?

Trước khi hắn chơi đã, sao hắn có thể để cô chết!

"Ngoan, nhiều nhất là một —— nhiều nhất là ba tháng, sau ba tháng, tất cả đều kết thúc. Thế nào?"

"Ba tháng? A...... Sai lầm một tuần dùng ba tháng để che dấu, vậy ba tháng dơ bẩn phải dùng bao lâu mới cột sạch được?"

"Không thử sao em biết là không được?"

"Dù sao bây giờ tôi cũng không có lựa chọn tốt hơn, đúng không?"

"Tôi thích nữ nhân thông minh."

"Tôi chính là nữ nhân ngu ngốc nhất trên thế giới này."

"A...... Vậy em còn sức làm một lần nữa không? Cô bé ngốc của tôi?"

Thời gian ba tháng nếu không thuần phục được hắn, hắn sẽ theo ý của cha già, tìm một cô gái để kết hôn.

"Không biết kim chủ đại gia của tôi muốn dùng phía trước, hay là muốn dùng mặt sau?" Hắn muốn chơi phải không? Được! Cô chơi với hắn!

Thân thể, tôn nghiêm...... Nếu cô không để ý, còn ai có thể thương cô nữa!

"Đều muốn."

"Vậy đều cho anh."

An Kinh Vĩ, ba tháng thôi đúng không? Không sao, ba năm cô cũng theo! Nếu hắn là ông trời phái tới trừng phạt cô, cô chịu! Cô cũng muốn nhìn, người như hắn sẽ có kết cục như thế nào!

"Vì sao...... lại là tôi?" Khi bị hắn triệt triệt để để "yêu thương", cô không nhịn được mở miệng.

"Vì sao...... Không thể là em?"