Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 224




Buổi tiệc truyền thông công chiếu lần đầu tiên của《Vân Thanh》không sắp xếp ở những nơi thường dùng mà ở một câu lạc bộ tư nhân do một ngôi sao hạng nhất, ý định tiếp đãi khách rất rõ ràng.

La Đông cũng không nói nhiều, rất tự tin rằng mọi thứ xem xong phim rồi nói, điều này khiến giới truyền thông giảm bớt nhiệt độ.

Sau khi xem buổi công chiếu, một nhóm người lặng lẽ bước vào, giới truyền thông ở hàng cuối cùng yên lặng rời vị trí nhường chỗ.

La Đông ở hàng đầu tiên nhận được tin tức, quay đầu nhìn về phía Lý Khinh Nam, người đã khiến hắn ghen ghét nhiều năm. Gương mặt kia, gương mặt gọi là "lười biếng tự phụ không màng hơn thua" làm ra vẻ ta đây, khiến hắn vừa hâm mộ vừa ghen tị! Trên đời này có người đàn ông nào mà không quan tâm đến danh lợi? Còn "không màng hơn thua? Nhưng những fan nữ ngu ngốc đó lại cố tình thích Lý Duật! Đám truyền thông cũng đi theo liếm chân!

Không màng hơn thua? Hừ, hôm nay hắn ta tự tới cửa rước lấy nhục, để tôi xem hắn "không màng" như thế nào!

"Sao vậy?" Vương Kỳ cũng quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy Lý Duật và An Kinh Vĩ, trong lòng liền trầm xuống. Nhưng điều khiến ông kinh hãi... chính là cô gái trẻ với mái tóc dài đen tuyền, xõa trên vai, gương mặt lạnh lùng.

Dịch Dao, nữ chính của《Nguyệt Chi Âm》, thực sự là con gái của Dịch Học Văn!

Cao Tân nói sẽ xử lý tốt chuyện bản thảo, nhưng sáng nay đột nhiên điện thoại không nghe máy. Tuy rằng Cao Tân gần đây thường xuyên đổi số di động hoặc tắt máy, nhưng lần này, ông có một dự cảm không tốt.

"A!" La Đông khinh miệt cười, "Không sao, bọn họ nóng lòng muốn chịu đả kích, vậy cứ để bọn họ xem, nhưng tôi sợ sau khi bọn họ xem xong, cũng không dám công chiếu《Nguyệt Chi Âm》. Vậy thì không thú vị lắm."

"......" Vương Kỳ không có biểu hiện tự tin như La Đông, nhưng La Đông vốn đang đắm chìm trong sự phấn khích và kiêu ngạo khi đánh bại được Lý Khinh Nam nên vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Vương Kỳ.

Trên thực tế, lúc đầu khi La Đông tìm Vương Kỳ muốn mua bản quyền chuyển thể phim điện ảnh《Vân Thanh》, ông đã hơi do dự khi nói đến bản quyển làm phim, nhưng mấy năm nay sách mới của ông không nhận được phản hồi tốt, nhà xuất bản và các hiệu sách đều đối xử với ông rất thờ ơ, nên ông cần một cơ hội để lấy lại sự nổi tiếng của mình. Cho nên khi La Đông đưa ra giá cao mời ông làm biên kịch, ông đã ký hợp đồng. Cho dù ông biết《Nguyệt Chi Âm》 đã có kế hoạch quay, cũng biết lần này cuộc chiến giữa《Vân Thanh》và《Nguyệt Chi Âm》 sẽ không kết thúc dễ dàng.

Trong khoảng thời gian đó, ông cũng từng thấp thỏm. Sau đó lại xảy ra một chuyện, khiến ông hoàn toàn yên tâm.

Một biên kịch kiêm đạo diễn nổi tiếng trắng trợn ăn cắp ý tưởng một tác phẩm của một tác giả dưới trướng Nguyên Thái, vi phạm rõ ràng thua kiện, nhưng cuối cùng chỉ bồi thường một chút tiền, từ chối xin lỗi, tác phẩm của tên đạo diễn đạo văn vẫn không hề bị ảnh hưởng, rating cao, quảng cáo và đài truyền hình tranh nhau mua tác phẩm mới.

Còn khán giả, khán giả chỉ quan tâm đẹp hay không. Sao chép hay không sao chép, cùng lắm chỉ là đề tài của mấy câu chuyện, đối với rating và doanh thu phòng vé ảnh hưởng cực kỳ nhỏ.

Thực tế như vậy khiến người trong cuộc rất chán nản, nghe nói rất nhiều ông chủ công ty điện ảnh vừa mắng chửi đạo văn là vô liêm sỉ, vừa vung tay cho cấp dưới sao chép thoải mái.

Nghĩ đến đây, Vương Kỳ khẽ thở dài, tiếp tục nhìn về phía màn hình.

Không thể không nói, Lạc Thanh rất có thiên phú, cũng rất nỗ lực. Sự chuyến biến của vai diễn đều rất tự nhiên sâu sắc, biểu cảm, hành động, lời thoại đều rất tốt. Trong quá trình quay, thái độ cũng rất xuất sắc khiến người ta cũng rất ấn tượng.

《 Vân Thanh 》 có thể nói là một bộ phim của nam chính và nữ chính, nhưng cô ấy lại có thể đè ép mũi nhọn của những diễn viên khác xuống, khiến hình tượng nữ chính trở nên rõ ràng, tròn trịa và đi sâu vào lòng người.

Khi ánh đèn trong phòng chiếu sáng lên, khán giả lần lượt đứng dậy, tiếng vỗ tay như sấm. La Đông, Vương Kỳ, Lạc Thanh, Cảnh Tường chờ ở một bên để phóng viên, nhà phê bình điện ảnh hô tên đồng loạt bước lên sân khấu nhỏ với nụ cười tự hào không thể kiềm chế.

"Cảm ơn sự công nhận của các bạn, mời mọi người ngồi, mời ngồi! Đầu tiên, xin cho phép tôi long trọng giới thiệu các vị khách mời đặc biệt ngày hôm nay —"

"A! Lý Khinh Nam! Lý Khinh Nam tới kìa!" Một nữ phóng viên ngồi ở hàng ghế thứ hai đếm ngược lên xoay người lại đúng lúc bắt gặp nụ cười nhạt của Lý Duật, liền mở miệng kêu lên.

"Anh An cũng tới!"

"Ngu mỹ nhân! Cam Tố Nga!"

"Đàn Hoa của "Chớp Mắt" nữa!"

Trong nháy mắt, mấy ống kính đang nhắm vào sân khấu nhỏ, toàn bộ thay đổi phương hướng.

La Đông căm hận liếc nhìn xung quanh, hàm răng nghiến chặt. Lạc Thanh nhìn Dịch Dao mím môi không nói gì, liếc nhìn cánh tay của người đàn ông trên vai cô, tâm trạng phức tạp, dời mắt né tránh.

"Xin chào mọi người!" Lý Duật khoanh chân ngồi trên ghế, thản nhiên gật đầu.

An Kinh Vĩ vòng tay ôm vai Dịch Dao, lạnh lùng nhìn máy quay lớn nhỏ.

"Anh Nam! Sao hôm nay anh lại tới đây? Là La Đông đạo diễn mời hả?"

"Lý Duật đạo diễn, xin hỏi anh nghĩ sao về việc trên mạng đồn thổi rằng《Nguyệt Chi Âm》sao chép《Vân Thanh》?"

"Bên cạnh các vị cũng là diễn viên của《Nguyệt Chi Âm》sao? Đến từ công ty nhà ai vậy?"

"Luật sư Lê? Luật sư Phương? Hai người cũng xuất hiện ở chỗ này, là......"

"Thầy Viên, Thầy Phùng, mọi người là La đạo diễn mời hay là Lý đạo diễn mời đến vậy?"

Hàng loạt câu hỏi bao phủ toàn bộ phòng chiếu phim, nhưng dù câu hỏi có đáp án hay không, đám truyền thông đều quyết tâm chụp cho đủ kiểu!

Ở đây nhan sắc chính là công lý, giá trị nhan sắc tỷ lệ với số lượt click, giá trị nhan sắc bây giờ chính là tiền, tổ hợp nhan sắc cao của 6 nam 1 nữ quả thực chính là một đống tiền lớn! Hơn nữa trong đó còn có một nửa không phải diễn viên ngôi sao, ngày thường hiếm khi chụp được, không phải người nổi tiếng lại có khí chất và ngoại hình hơn hẳn chắc chắn sẽ lên hot search!

Tiếng chụp ảnh, đèn flash vang lên hết đợt này đến đợt khác, máy ảnh gần nhanh kề sát mặt hắn, Lê Dĩ Quyền cau mày, đôi mắt phượng hơi rũ xuống, ẩn chứa vẻ không vui. Đây chính là lý do vì sao hắn chưa bao giờ dính vào giới giải trí, trừ khi là các vụ kiện của truyền thông Muse.

Lần này là con gái bảo bối Vui Sướng của hắn nói rằng con bé biết "chị Dao Dao xinh đẹp" này, nên hắn mới gật đầu nhận vụ án vi phạm bản quyền dễ như "lông gà vỏ tỏi" này.

Phương Minh nhìn thấy biểu cảm của Lê Dĩ Quyền, cực kỳ vui sướng khi thấy người gặp họa.

Cái người này lớn lên đẹp trai, có năng lực, tính cách cũng tốt, chỉ là không thích bị nhiều người nhìn.

Mọi người trên sân khấu bị ngó lơ một hồi lâu, thấy La Đông sắp nổi giận, nhà sản xuất Cảnh Tường thấy thế mới cầm lấy micro, "Các bạn trong giới truyền thông, sau khi xem phim xong, mọi người không có gì muốn hỏi sao?"

Lúc này đám truyền thông mới giả vờ "tỉnh mộng", xoay người đối mặt với nhóm người La Đông, nhưng khi mở miệng, những vấn đề đặt ra đều liên quan đến《Nguyệt Chi Âm》.

La Đông tức giận cố cười, ông không thể tưởng tượng được, rõ ràng — rõ ràng đoàn đội của ông là tốt nhất, cũng nỗ lực hết sức, tạo ra một tác phẩm xuất sắc như vậy, vì sao! Vì sao Lý Khinh Nam một câu cũng chưa nói, chỉ xuất hiện đã lấy đi tất cả lực chú ý chỉ thuộc về ông?

Chỉ bởi vì khuôn mặt của Lý Khinh Nam sao?

Giật lại micro từ trong tay Cảnh Tường, La Đông nặn ra một nụ cười còn xấu hơn khóc, "Về việc《Nguyệt Chi Âm》sao chép《Vân Thanh》, tôi tin tưởng Lý Khinh Nam, không, Lý Duật đạo diễn cũng không biết rõ ngay từ đầu. Cho nên vấn đề này...... chúng ta không cần nghiên cứu kỹ."

"Nhưng bây giờ biết rõ bản chuyển thể là một tác phẩm đạo văn, Lý Duật đạo diễn vẫn kiên trì muốn công chiếu《Nguyệt Chi Âm》sao? Điều này có lẽ sẽ khiến công chúng có ấn tượng sai lầm rằng một tác phẩm đang vi phạm bản quyền vẫn có thể được mua bán? Lý Duật đạo diễn đã sơ ý trong việc lựa chọn tác phẩm, nghe nói còn lén xin lỗi riêng thầy Vương Kỳ, có đúng vậy không? Thầy Vương Kỳ có chấp nhận lời xin lỗi của Lý Duật không?" Một nam phóng viên tóc húi cua lớn giọng hỏi.

Lý Duật bật cười.

Vương Kỳ xấu hổ đứng trên sân khấu, nhìn nụ cười bình tĩnh tự đắc của Lý Duật, trong lòng lại bất an.

"Nhanh kết thúc đi, em nhìn thấy ghê tởm." Dịch Dao thở dài, nhỏ giọng nói.

Lý Duật gật đầu, nâng tay lên.

Màn hình trong phòng chiếu phim chuyển cảnh, hóa ra là bản tin buổi sáng của đài truyền hình thành phố, xem thời gian ở góc bên phải, vừa mới phát sóng xong?

"Vào đầu giờ sáng nay, hai nghi phạm trong vụ phóng hỏa tại khu Lăng Thần đã sa lưới. Sau khi thẩm vấn, một trong những nghi phạm, Cao Tân đã khai rõ, hành vi phóng hỏa lần này của hắn ta có liên quan đến vụ án xâm phạm bản quyền của hai bộ tiểu thuyết gần đây là《Nguyệt Chi Âm》và《Vân Thanh》. Mời các bạn xem bản tường trình chi tiết dưới đây."

Trong màn hình, Cao Tân cúi đầu ngồi trong phòng thẩm vấn, chậm rãi kể lại những gì đã xảy ra một cách có trật tự. Hắn ta nói, hắn ta là trợ lý của nhà văn nổi tiếng Vương Kỳ, cũng là trợ lý đầu tiên,《Vân Thanh》 hoàn toàn không phải là sáng tác của Vương Kỳ, mà được Vương Kỳ phát hiện một phần bản thảo còn sót lại từ trong máy tính của một trợ lý. Phần bản thảo đó chính là《Nguyệt Chi Âm》. Lần này hắn ta phóng hỏa, chính là nhà tác giả gốc của《Nguyệt Chi Âm》, bởi vì nghe nói, trong phòng làm việc có bản thảo gốc.

"Nói bậy! Vớ vẩn! Tôi không hề quen biết hắn ta! Cái tên Cao Tân này là kẻ lừa đảo! Là dân cờ bạc! Thiếu một đống nợ cờ bạc! Nhất định, nhất định là có người ép buộc hắn ta nói như thế! Không, không, chắc là có người dùng tiền kêu hắn vu khống cho tôi! Đúng! Vu khống! Đây là lời vu khống trắng trợn!" Cảm xúc của Vương Kỳ kích động, đôi tay run rẩy, lớn tiếng biện bạch.

"Tố chất tâm lý không tốt, thì đừng làm chuyện xấu." Dịch Dao lẩm bẩm. Nhìn thấy Vương Kỳ diễn trò hề, trong lòng cô không có chút khoái cảm trả thù, chỉ có chán ghét và mệt mỏi.

"Chuyện này không thể!" La Đông cũng không muốn tin tưởng sự thật này, "Không đúng! Trong tay Thầy Vương có chứng cứ, bản thảo của《Vân Thanh》được hoàn thành sớm hơn《Nguyệt Chi Âm》. Dựa vào danh tiếng và năng lực của Vương Kỳ, sao lại đi sao chép tác phẩm của một trợ lý chứ?"

Cảnh Tường nhanh chóng quyết định, ra hiệu cho mọi người xuống sân khấu, ông ta kéo La Đông đi xuống.

Thời lượng tin tức có hạn, sau khi chiếu xong điểm quan trọng, màn hình lại tắt, nhưng lần này không hề hiển thị poster tuyên truyền của《Vân Thanh》nữa.

Dịch Dao đứng lên, chất vải màu đen phác họa đường cong mê người của cô, lộ ra chút nguy hiểm, chút lạnh lùng.

Im lặng nhìn mấy người Vương Kỳ hốt hoảng xuống sân khấu, Dịch Dao càng thêm buồn ngủ. Có một số việc, với chút sức lực ít ỏi của mình cô, thật sự rất khó, đặc biệt khó.

Theo kế hoạch của cô, cho dù bắt được Cao Tân, cũng không thể chắc chắn Cao Tân sẽ khai ra Vương Kỳ. Ban đầu cô trông cậy vào truyền thông và công chúng có thể thông qua Cao Tân để nhìn thấy mối quan hệ nội bộ giữa hắn ta và Vương Kỳ.

Sau đó cô mới lấy bản thảo của cha, đồng thời khởi tố "Hà Chi Nam" và Vương Kỳ.

Cô có bằng chứng quan trọng, dưới tình huống bình thường, Đặng Quýnh Ninh và Vương Kỳ không thể chối cãi, chắc chắn sẽ thua. Đặng Quýnh Ninh và "Hà Chi Nam" không còn gì để nói, nhà sản xuất phim điện ảnh《Nguyệt Chi Âm》nhất định sẽ khởi tố bọn họ; Vương Kỳ với tư cách là biên kịch của《Vân Thanh》, bản điện ảnh của《Vân Thanh》cũng là một tác phẩm vi phạm bản quyền, nếu không có sự bảo vệ của bên thứ ba, kể từ ngày kết thúc vụ kiện,《 Vân Thanh 》phải dừng mọi hoạt động phát hành.

Nhưng... bọn họ có thể dùng các thủ đoạn hợp pháp để kéo dài vụ kiện, kéo dài tới khi《Vân Thanh》 hoàn thành sứ mệnh kiếm lời của nó, kéo dài tới khi bị vô số cư dân mạng lôi lên bình luận.

Nhưng mà cô không còn cách nào khác,《 Vân Thanh 》chưa chính thức công chiếu, cô không thể kiện chung với bản điện ảnh.

Nhưng có mấy tên nam nhân can thiệp vào, mọi thứ dễ dàng hơn nhiều... khiến cô có hơi chua xót.

Cô chỉ điều tra được Cao Tân thế chấp bất động sản đầu tư cho《Vân Thanh》, lại không biết rằng Cao Tân bởi vì thiếu nợ cờ bạc khổng lồ nên mạo hiểm tính mạng bí quá hoá liều. Mấy tên nam nhân liền ném tiền vào, Cao Tân cái gì cũng nói, thậm chí chuyện tám năm trước cũng nói rõ không sót một chữ.

Tám năm trước, sau khi Cao Tân rời đi, cha cô bị đột ngột suy tim cấp tính mà chết.

Cô có thể nói Cao Tân là giết người hung thủ không? Cô không biết. Bởi vì nếu không phải nhập viện cấp cứu, ngay cả bản thân cha cô cũng không biết ông ấy bị viêm cơ tim nặng.

Cao Tân phạm tội phóng hỏa, khó tránh khỏi hình phạt, chứng kiến người đàn ông điên cuồng bị dồn vào đường cùng vì nợ cờ bạc, nhà cũng thế chấp, vợ con ly tán, thậm chí một chút oán hận cô cũng không có.

Về phần luật sư, sáng sớm An Kinh Vĩ đã mời hai ông chủ của văn phòng luật sư, bộ đôi được trong ngành công nhận là "Đông Phương Bất Bại".

Về phần dư luận, Lý Duật rất quen thuộc. Hôm nay mời đến hiện trường là thầy Viên và thầy Phùng đều là những nhân vật kỳ cựu trong Hiệp hội Biên kịch, phán đoán và kết luận của bọn họ không những dùng để tham khảo, mà còn có thể trình lên tòa án là căn cứ phán quyết.

Sau đó, cô gần như không cần phải lo lắng gì nữa.

Bây giờ, đối mặt với Vương Kỳ, đối mặt với truyền thông, cô chỉ muốn đơn giản kết thúc vấn đề này khỏi thế giới của mình.

"Cha tôi, Dịch Học Văn, là một tác giả tiểu thuyết thiếu kinh nghiệm, viết cho đến chết, cũng không chạm đến ngưỡng cửa của hai từ "danh lợi". Bạn của ông, Đặng Quýnh Ninh, đánh cắp thành quả lao động của ông; Vương Kỳ, ăn cắp một nửa, nhưng ông càng trơ trẽn hơn."

"Cô — " Vương Kỳ mặt đỏ bừng.

Dịch Dao giơ tay ra hiệu kêu ông ta tạm thời đừng nóng nảy, "Mấy lời mắng chửi ông, sau này ông từ từ nghe, từ từ thấy, tôi không lãng phí sức lực. Cuối cùng tôi chỉ muốn hỏi ông một vấn đề — vì sao ông lại đặt tên tiểu thuyết là《Vân Thanh》? Sao "mây" lại có giọng nói?"

"Sấm sét đó." Một nhà phê bình điện ảnh nhỏ giọng trả lời.

"Ha ha......" Dịch Dao lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi bước vào đây, trong ánh mắt chứa đầy vẻ quyến rũ, mặt mày môi đỏ rạng rỡ, đẹp đến mức khiến người ta rung động vô điều kiện.

Nhà phê bình phim vừa bị cô liếc nhìn đã ngây người lập tức.

"Nếu tôi đoán không sai... " Dịch Dao nói tiếp, "Ông chỉ sợ cái tên《Nguyệt Chi Âm》này có ẩn dụ gì đó, cho nên đã lấy cái tên《Vân Thanh》tương tự, đúng không? Rốt cuộc, ánh trăng sao lại có âm thanh?" Dịch Dao nghiêng đầu nhìn về phía nhà phê bình điện ảnh kia, nói tiếp, "... Đừng nói là tiếng chó sủa, "thiên cẩu" không có ở mặt trăng."

Mọi người cười thành tiếng, khiến không khí nặng nề trong phòng chiếu phim giảm bớt một chút.

Nở nụ cười nhẹ nhàng, Dịch Dao nói rõ đáp án, "《Nguyệt Chi Âm》 là tiếng đàn, bởi vì cha tôi yêu một người phụ nữ tên là "Nguyệt Cầm", không hề liên quan đến nội dung của tiểu thuyết."

Nói xong, cô cũng không thèm để ý đến phản ứng của Vương Kỳ hoặc những người khác, chỉ nhẹ nhàng nhìn năm người đàn ông xung quanh, "Đi thôi...... về nhà."

Năm người đàn ông đứng dậy.

"Đứng lại!" Một tiếng hét chói tai bất ngờ vang lên.

"Đừng để ý đến cô ta." Lý Duật liếc mắt nhìn Lạc Thanh sắc mặt tái nhợt như đang bệnh, trầm giọng nói.

"Không sao." Dịch Dao quay sang Lạc Thanh. "Cô muốn nói cái gì sao?"

"Cô, nếu người từ đầu cô đã có chứng cứ, vì sao phải đợi《Vân Thanh》quay xong hết rồi mới nói ra? Bao nhiêu thời gian, tâm huyết, tiền bạc của nhiều người như thế! Cô cố tình để chúng tôi uổng phí hết sao? Sao cô lại độc ác như thế!" Lạc Thanh gần như thét chói tai, "Người sai chính là Vương Kỳ, vì sao cô muốn hại chúng tôi? Chúng tôi chẳng lẽ không vô tội sao?"

Đúng vậy! Nếu từ lúc bắt đầu đã có chứng cứ để đóng đinh Vương Kỳ, vì sao không khởi tố từ sớm? Vậy thì sẽ không có phim điện ảnh《Vân Thanh》, rất nhiều nguồn đầu tư, còn có thời gian và tài nguyên của rất nhiều diễn viên cũng không phải lãng trí cho một tác phẩm không thể ra mắt.

Mọi người đồng thời nhìn về phía Dịch Dao.

Dịch Dao mỉm cười.

Khi cô tự mình tìm kiếm tư liệu về "Chu gia đại trạch" cho Lý Duật nên sắp xếp lại di vật của cha lần nữa mới phát hiện hai bưu kiện chưa mở kia là cái gì. Khi đó,《Vân Thanh》đã khởi động. Nhưng cô không muốn giải thích.

"Độc ác?" Dịch Dao gật gật đầu, "Có lẽ tôi thật sự không đủ lương thiện, nhưng các người thật sự vô tội sao? Nói đến những nhân viên tham gia vào dự án《Vân Thanh》, nếu các người cũng không quan tâm đến nội dung tác phẩm, vậy các người chỉ làm việc lấy tiền, thì làm cái gì cũng giống nhau. Nếu《Vân Thanh》thiếu nợ tiền lương, thì có liên quan gì đến tôi không? Nếu các người để ý đến nội dung tác phẩm,《Nguyệt Chi Âm》và《Vân Thanh》ai đúng ai sai, tôi tin rằng trong lòng các người đã có phán đoán từ sớm. Người, phải chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình."

Những chuyện khác, không cần nói nữa.

Hai tiếng sau, Dịch Dao đứng trước bia mộ của cha, bình tĩnh tổng kết tất cả mọi việc đã trải qua, không vui không buồn.

Ảnh chụp trên bia mộ là cha cô khi còn trẻ, giống như một thanh niên ngơ ngác vừa rời ghế nhà trường, luôn tin tưởng vững chắc rằng mình có thiên phú viết tiểu thuyết, mặc kệ những lời khuyên nhủ, chế giễu của mọi người, kiên trì với giấc mơ. Nếu ông biết《Nguyệt Chi Âm》sẽ được phát hành, trong đó còn có Ninh Nguyệt Cầm, chắc là sẽ cười rất hạnh phúc.

Cha ngốc.

Cha từ từ vui vẻ một mình nha.

Xoay người, Dịch Dao bước về phía năm nam nhân nổi bật xuất sắc cách đó không xa.

Năm nam nhân mỉm cười chào đón.

Một Dịch Dao tự do, không còn bị quá khứ ràng buộc.

Luôn cảm thấy không cẩn thận một chút cô sẽ chạy trốn.

Vậy – hãy trông cô thật kỹ.

Không thể để người khác bắt cóc cô chạy mất.

Ngăn không cho cô tìm thêm người mới.

Thân thể cũng phải "rèn luyện nhiều hơn".

Ai da, bận quá.

(Chính văn hoàn)