Vất vả cho An Kinh Vĩ ăn no, Dịch Dao ăn sáng xong ngủ một giấc mới khôi phục sức lực. An Kinh Vĩ ăn mặc chỉnh tề cũng trở lại giường, gập tay nằm bên cạnh cô, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, nếu không phải trong mắt hắn không có sự "thèm ăn", thì không chừng cô đã đá người theo phản xạ rồi!
Nhìn lại An Kinh Vĩ, Dịch Dao đột nhiên nhớ tới một lời thoại kinh điển, không cần suy nghĩ cũng buột miệng thốt ra, "Có vừa lòng với những gì anh thấy không?"
An Kinh Vĩ không trả lời, ôm mặt cô hôn hôn, xoa xoa lỗ tai cô.
Thiếu gia trẻ tuổi phản nghịch không thể kiềm chế đột nhiên ôn nhu tình cảm như vậy, tuy rằng không khoẻ lắm, nhưng...... cô thích.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, hưởng thụ sự ngọt ngào khó có được.
Không tới hai phút, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, trong đôi mắt sắc bén của An Kinh Vĩ tràn đầy sát khí, Dịch Dao vội vàng chạy tới bảo vệ điện thoại của mình, nhân tiện nghe điện thoại.
"Tiểu sư muội, có người tới điều tra địa hình."
"Cảm ơn anh Diệp, bây giờ em sẽ về."
"Anh tới chỗ của Hắc Tử chờ em trước, tối nay em sẽ đến."
"Được."
Dịch Dao tắt điện thoại lại nhìn An Kinh Vĩ, khuôn mặt tuấn tú quả nhiên xấu không chịu được.
"Hắn là ai vậy?"
"Sư huynh của em." Dịch Dao cười giải thích, ngồi lên người hắn, hôn lên đôi môi lạnh như băng của hắn. Nếu như mấy tháng trước mà hắn hỏi như thế, có lẽ cô sẽ khó chịu, nhưng bây giờ, cô cho hắn quyền được hỏi, cũng cam tâm tình nguyện giải thích và trấn an.
Diệp Tuyền, con trai duy nhất của Diệp Kiến Quốc, võ sư nổi tiếng ở quê cô, lớn hơn cô hai tuổi, là đại ca của đám lưu manh ở trung học.
Có lần, hắn trốn học một mình bị đám côn đồ thù địch ở trường bên cạnh chặn đánh, đang chạy trốn thì đụng phải cô đúng lúc xin nghỉ bệnh. Dù sao cũng là bạn cùng trường, nên cô liền tiện tay giúp hắn trèo tường, sau đó hắn liền tìm cô muốn "báo ơn", cô liền thuận theo lý do này nhờ hắn giới thiệu thầy cho cô.
Mới đầu thầy cũng không muốn nhận cô, nên ngày nào cô cũng tới dọn dẹp nhà cửa, rót trà pha nước, anh Diệp vì muốn cầu xin giúp cô thậm chí còn đồng ý với yêu cầu "khắc nghiệt" là không được trốn học. Sau này, cô trở thành nữ đệ tử duy nhất của thầy.
Khi cô tốt nghiệp trung học, thầy lái xe lên núi, bị tài xế xe tải vì mệt mỏi mà điều khiển xe chạy sai làn đường, vì né tránh người khác mà rơi xuống vách núi.
Sau đám tang, anh Diệp không biết đã uống nhiều bao nhiêu suýt chút nữa đã cưỡng bức cô. Sau đó, cô bận rộn vừa làm thêm vừa chăm sóc Ninh Nguyệt Cầm, cho đến... khi có cuộc gọi đầu tiên sau bốn năm vào hai tháng trước.
Chuyện suýt chút nữa bị cưỡng bức đương nhiên cô không dám kể cho An Kinh Vĩ biết, nhưng hình như quan hệ "anh em thân thiết" cũng đã khiến lông mày của hắn nhíu chặt lại.
An Kinh Vĩ và hai người vệ sĩ cùng cô lái xe về quê, lúc tới lối vào bí mật của "Tiệm bida Hắc Tử", còn chưa tới 3 giờ.
Hắc Tử là tên đệ tử của thầy, gia nhập trễ hơn cô, nhưng tuổi lớn hơn cô rất nhiều, khi hắn kính trọng mở miệng kêu cô là "chị gái nhỏ", cô rõ ràng cảm thấy bầu không khí trong phòng bida không ổn.
Mấy chàng trai, cô gái trẻ trong phòng thận trọng đứng lên, cúi đầu lén nhìn trộm cô, giống như đang nhìn chị đại của giới xã hội đen – nói thật là rất giống.
An Kinh Vĩ ánh mắt sắc bén, khí chất lạnh lùng giống như sát thủ, Ngũ Nhân dáng người cứng cáp giống như kim cương vừa nhìn đã biết là vũ khí hung ác, Phó Hân lại đổi một bộ tóc giả ngắn đầy màu sắc, trang điểm lòe loẹt, chiếc áo khoác da cùng với trang sức kim loại leng ka leng keng, hoàn toàn khác hẳn với nhan sắc khi giản dị của cô ấy.
Hắc Tử dọn dẹp gọn gàng, vừa đón tiếp bọn họ, vừa kể lại tình hình bây giờ của các anh em. Hầu hết các anh đều đã có vợ có con, cho nên mấy chị vợ tập trung sắp xếp cho anh Diệp xem mắt, bây giờ anh Diệp đã xem được tám lần, trung bình một ngày hai lần.
Cô chơi bida cũng rất khá, An Kinh Vĩ lại chơi rất giỏi, hơn nữa còn không để lọt một giọt nước nào.
Haha! Phải tìm đường khác nha!
"Kinh Vĩ, anh chơi với anh Hắc một ván, nếu anh Hắc thua, đêm nay em mời anh ăn khuya, nếu anh thua thì anh mời, dám không?"
Ánh mắt lạnh lùng và cao ngạo của An Kinh Vĩ thực sự có thể khiến thần tiên chết mê chết mệt.
"Thắng anh cũng mời, nhưng buổi tối anh nói gì em phải làm cái đó."
Người đàn ông chọn cây cơ rồi xoa bột một lần nữa, dùng tư thế như một tuyển thủ bida chuyên nghiệp, so với ông chú trung niên mặt ngây ngô cười đúng là không có chuyện gì.
Tuy nhiên, người có cao thấp trước sau, nghề nào cũng có thợ giỏi, lúc An Kinh Vĩ sắc mặt đen thui nói "lại lần nữa", Dịch Dao cười đến mức đôi mắt cũng thành trăng khuyết.
Diệp Tuyền, người vừa mới trốn khỏi một cuộc hẹn hò mù mịt, nhìn gương mặt tươi cười vừa quen thuộc vừa xa lạ của Dịch Dao, trái tim sau khi rung động kịch liệt liền chết cứng.
"A? Người này chính là em rể đúng không! Xin chào xin chào!" Diệp Tuyền nhiệt tình vươn tay về phía Ngũ Nhân, người ta không đáp lại hắn cũng không xấu hổ, nâng bàn tay lên vỗ vỗ bờ vai cường tráng của Ngũ Nhân, "Ánh mắt của em gái thật tốt, tìm đàn ông nên tìm kiểu người nam tính mạnh mẽ như thế này! Đừng tìm kiểu đàn ông lớn lên nhìn trắng trẻo, ẻo lả như con gái."
Phó Hân: "......"
Ngũ Nhân: "......"
"Anh Diệp." Dịch Dao đương nhiên biết Diệp Tuyền cố ý nhận nhầm, liếc nhìn An Kinh Vĩ đang thể hiện kỹ năng đánh bida của mình, cô đã dự đoán được cốt truyện kế tiếp.
Một lát sau, An Kinh Vĩ cất gậy đánh bida, sảng khoái đi đến cạnh Dịch Dao, ôm bả vai kéo cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô, "Em đánh cược không?"
"Không đánh cược." Dao Dao dứt khoát lắc đầu. Không phải cô không tin tưởng anh Hắc, nếu lỡ như cô thua, tên này rất có thể đưa ra nhiều yêu cầu không có giới hạn...
An Kinh Vĩ nhếch miệng, nhìn thẳng vào người đàn ông nghiêm chỉnh, dáng người rắn chắc trước mặt, vươn tay ra, "An Kinh Vĩ, nam nhân của cô ấy."
Diệp Tuyền cong khóe môi, cầm lấy bàn tay trước mặt, "Diệp Tuyền, anh trai thanh mai trúc mã của cô ấy."
Dịch Dao cụp mắt lướt qua hai bàn tay đang "quan tâm lẫn nhau", không nói gì mà nhìn trời.
"Anh Hắc, tiệm đậu hủ thối trên phố Thương Nga còn mở không?"
"Vẫn còn mở, buôn bán rất tốt, con trai của ông chủ Đường cũng tới giúp đỡ." Hắc Tử cười nói.
"Tốt quá. Chị, đậu hủ thúi của nhà này......" Dịch Dao vừa nói vừa đi về phía cửa.
Năm phút sau, hai người đàn ông với hai bàn tay trắng đỏ rõ ràng cũng đi theo.
Đoàn người đi ăn một vòng ở phố ăn vặt, giữa An Kinh Vĩ và Diệp Tuyền vẫn không hợp, cách đơn giản nhất là đến võ quán của Diệp Thị dùng võ kết bạn.
Diệp Tuyền được cha đích thân truyền thụ, nền tảng vững chắc, chiêu thức khéo léo, di chuyển gọn gàng, động tác như nước chảy mây trôi, cương nhu phối hợp chặt chẽ.
An Kinh Vĩ biết tận dụng cơ hội, ra tay gọn gàng sạch sẽ, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, phong cách sắc bén khó đoán.
Hai người ai cũng có sở trường riêng, đánh đến mức không thể hòa giải, làm cho đám người già trẻ lớn bé đến xem nhìn không chớp mắt, liên tục tặc lưỡi.
Quan hệ giữa đàn ông rất kỳ lạ, một cuộc đánh nhau hiệu quả hơn một cuộc nói chuyện nhiều. Sau khi hai người tách ra cúi đầu chào nhau, trong ánh mắt đều có chút tán thưởng lẫn nhau.
Sau khi đến khách sạn nhận phòng tắm rửa sạch sẽ, Dịch Dao dẫn theo mấy người, đi theo Diệp Tuyền đến nhà cũ của nhà họ Diệp thắp hương.
Dịch Dao một mình lặng lẽ quỳ trước linh vị của thầy, nhớ lại, cảm ơn sự dạy dỗ, thương yêu của thầy, cho đến khi ánh mặt trời biến mất, không còn thấy rõ tên của thầy nữa, Dịch Dao mới hoạt động hai chân một chút, đứng dậy chào tạm biệt.
Bởi vì buổi chiều ăn nhiều đồ ăn vặt, nên bữa tối mọi người đều không đói bụng, mọi người cùng nhau quay lại phòng tập võ để uống trà nói chuyện.
An Kinh Vĩ rất hứng thú đối với quyền võ của Diệp gia, Diệp Tuyền cũng không có gì giấu diếm, hơn nữa Hắc Tử lại rất mê võ, Ngũ Nhân lại là một vệ sĩ cấp bậc cao, bốn người đàn ông hứng khởi thảo luận xong rồi cùng nhau thi đấu.
Phó Hân hứng thú vừa nghe vừa nhìn, Dịch Dao nhìn một lát, mí mắt đã chùng xuống.
Chợp mắt một lát, buổi tối còn phải xem chuột biểu diễn nữa!