Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 212




Mười, chín, tám, bảy......

Dịch Dao ngồi xếp bằng trên giường yên lặng nhìn cửa phòng đếm ngược. Thật ra cô đã đếm ngược rất nhiều lần rồi.

Cô đang đợi người.

Ngoài cửa phòng, Cầu Dịch Hành rũ mắt nhìn xuống tay nắm cửa, đứng im một hồi lâu.

Một tiếng sau, Dịch Dao trong phòng đã ngừng đếm ngược, ôm di động trả lời từng tin nhắn một.

An Kinh Vĩ không biết đã tìm được đoạn video theo dõi cuộc gặp đầu tiên của cô và An Lục Thiên ở đâu, liền chụp ảnh khuôn mặt trầy xước của cô.

Sau khi gửi ảnh chụp màn hình, An Kinh Vĩ mất năm phút mới gõ được một câu.

"Nói câu gì anh muốn nghe đi."

Không tức giận, không chất vấn, cũng không có nói ra những lời đe dọa cô.

Khóe miệng Dịch Dao hơi nhếch lên, cô ấn nút tin nhắn thoại, giơ điện thoại cao ngang đôi môi hồng, suy nghĩ một hồi lâu mới cười khẽ kêu một tiếng —— "An".

An Kinh Vĩ nhấn mở tin nhắn thoại, chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất cũng không nghe thấy tiếng, cặp lông mày như lưỡi dao sắc bén nhíu lại ngày càng chặt, cho đến một giây cuối cùng cũng nghe thấy giọng nữ mềm mại truyền ra từ di động.

"......" Mây đen tan biến, bầu trời trong xanh lộng gió.

Lý Duật đã gửi một đoạn clip ngắn, chuyển lời khen ngợi của mấy tiền bối lớn đối với cô. Sự cố gắng chăm chỉ trong công việc đã được công nhận, cảm giác thỏa mãn và thành tựu khiến cô càng mong chờ tương lai hơn.

Dịch Dao sờ sờ chiếc chìa khóa bạc trước ngực. Khi Lý Duật rời đảo đã mặc cái kia lại, cô không ngăn được.

"Tính chất công việc của anh chắc chắn sẽ có những scandals thật giả lẫn lộn, anh không muốn em lo lắng băn khoăn một chút nào. Hơn nữa...... có nó tồn tại, sẽ khiến em nghĩ về anh nhiều hơn một chút." —— đây là lý do hắn đưa ra! Cô lục tung hết tất cả từ ngữ mình biết trong đầu cũng không thể nghĩ ra từ nào hình dung được người đàn ông này, cuối cùng miễn cưỡng dùng được chữ "dâm"!

Trước khi lên máy bay, Đàn Hoa gửi cho cô một tin nhắn, còn gửi con số cân nặng hiện tại của cô, con số chính xác đến ba chữ số thập phân.

"Ăn uống cho đàng hoàng, đừng làm cho anh lo lắng".

Ừm...... Một chuỗi con số khiến cô cảm thấy rất áp lực.

Tùy Nhược Thủy vẫn không có tin tức.

Mấy ngày nay từ trong miệng bọn họ cô cũng biết được chút ít, Tùy Nhược Thủy sinh ra trong một gia tộc Tây Âu bạc bẽo, cũng không phải là gia tộc bí ẩn gì, nhưng luôn được giữ kín, các thành viên của gia tộc phần lớn đều sống ở Thụy Sĩ, có ảnh hưởng sâu rộng trong lĩnh vực tài chính.

Khi Tùy Nhược Thủy mười sáu tuổi, mẹ hắn đã bắn chết em gái ruột của mình rồi giơ súng tự sát, Tùy Nhược Thủy là người duy nhất có mặt lại không nói gì. Nghe đồn...... mẹ của Tùy Nhược Thủy thương con thành nghiện, nhìn thấy em gái ruột của mình có ý đồ dụ dỗ Tùy Nhược Thủy, trong cơn tức giận lập tức ra tay bắn chết.

Mọi người trước nay đều vui vẻ suy đoán chuyện xưa theo hướng dơ bẩn nhất, bởi vì thực tế còn dơ bẩn hơn nhiều những gì người ta đoán.

Huống chi, thời thiếu niên Tùy Nhược Thủy có danh hiệu "Adonis" trong giới quý tộc châu Âu lúc ấy, danh hiệu thiếu niên xinh đẹp khiến gia tộc Bạc Tuyết luôn luôn ẩn mình liên tiếp trở thành đề tài bàn tán trong giới xã hội thượng lưu, chọc cho đám tộc trưởng không hài lòng.

Mẹ và dì của Tùy Nhược Thủy, hai chị em đồng thời kết hôn với hai anh em trong gia tộc Bạc Tuyết, vốn là một giai thoại đẹp, nhưng bi kịch vừa xảy ra, cha của Tùy Nhược Thủy liền bị tước đoạt quyền thừa kế, bị đuổi ra khỏi khu vực trung tâm của gia tộc. Mà tên tóc vàng kia, chính là con trai của "người em gái" bị bắn chết.

Nghĩ đến đây, Dịch Dao xuống giường bước nhanh tới mở cửa ra.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hoàn cảnh tương tự, tâm trạng khác nhau.

"Anh...... có tin tức của Tùy Nhược Thủy không?"

Cầu Dịch Hành nhíu mày, khuôn mặt cười như không cười, chân dài bước tới chen vào cửa phòng, ép Dịch Dao lui lại từng bước.

Dịch Dao duỗi thẳng cánh tay phải ấn vào mặt tường, ngăn cản Cầu Dịch Hành đi về phía trước.

"Cầu tổng ——"

"Anh còn chưa suy nghĩ kỹ." Cầu Dịch Hành giơ tay ôm lấy cô, thân hình to lớn thon dài bước về trước, đè cả người Dịch Dao lên cạnh cửa.

Cúi đầu nhẹ nhàng ngửi mùi hương quyến rũ trên người cô, giọng Cầu Dịch Hành trầm thấp như ma quỷ, "Anh có hứng thú, có dục vọng đối với em. Anh không ngại tốn thời gian và công sức ở trên người em. Anh rất thích những lần tiếp xúc với em. Anh cũng rất kiên nhẫn, để em quen với anh, yêu anh, khiến em chướng mắt với những người đàn ông khác, trừ anh."

Dịch Dao cụp mắt xuống. Nếu không phải gặp được những người khác, nếu không phải vì những vướng mắc liên tiếp không có kế hoạch... Không, nếu không trải qua tất cả những chuyện này, cô e rằng mình sẽ không chấp nhận bất kỳ ai.

"Không cần."

"Đúng." Cầu Dịch Hành khẳng định, "Nếu em chỉ có một mình, có bao nhiêu người theo đuổi em cũng không quan trọng. Nhưng bây giờ, trong lòng em chứa quá nhiều người." Dịch Dao giật tay, lại bị người đàn ông giữ chặt hơn.

"Cho nên...... anh đang suy nghĩ cẩn thận."

Dịch Dao nuốt nước miếng, xa cách quay mặt đi.

"Trong lúc anh đang suy nghĩ..." Cầu Dịch Hành nói nhỏ bên tai cô, "Em đừng kích thích anh."

Dịch Dao rụt cổ lại, "Em không có, em đã cố gắng duy trì khoảng cách với anh."

Cầu Dịch Hành đột nhiên bế cô lên, đi vài bước đến mép giường, đặt cô lên giường, cúi người hôn lên đôi môi tươi tắn của cô, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kiêu ngạo khác thường.

"Cầu Dịch Hành —— Ừm!" Tay chân của cô bị người đàn ông đè chặt ở trên giường, không thể tránh thoát, cảm nhận được ý trừng phạt trong nụ hôn, Dịch Dao từ tức giận đến nghẹt thở, trái tim hung ác lên, tàn nhẫn cắn mạnh lên đầu lưỡi của người đàn ông, lập tức hương vị tanh ngọt tràn ngập trong miệng anh, nhưng người đàn ông lại không có dấu hiện dừng lại.

Thật lâu sau. Cầu Dịch Hành ngẩng đầu, trong đôi mắt trầm tĩnh khôn ngoan có một nụ cười nhẹ.

"Xin lỗi, anh đối với sự mất khống chế của mình còn chưa quen lắm."

Dịch Dao thở nhẹ, nuốt lấy hơi thở đẫm máu trong miệng xuống, "Cầu Dịch Hành, anh ——"

"Anh thích em."

Đột nhiên được thổ lộ khiến đầu óc Dịch Dao trống rỗng, đã quên phải nói gì.

Nhìn người phụ nữ xinh đẹp yêu kiều dưới thân, ý cười trong mắt Cầu Dịch Hành càng sâu hơn, "Dịch Dao."

Nghe thấy tiếng gọi tràn ngập tự tin và tán thưởng như vậy, Dịch Dao liền cảm thấy bất lực.

"Rốt cuộc "ngài" muốn như thế nào? Đối với tôi, tôi cho rằng anh không cần phải "suy nghĩ cẩn thận" đâu! Tôi cũng không hy vọng bất cứ ai ở bên tôi mà có một chút miễn cưỡng nào! Đúng! Tôi rất tham lam! Nhưng lòng tham nay cũng rất kén chọn! Nếu không phải "nhất định là em", cho dù là anh, tôi cũng không cần!"

"Em nói thêm chữ "ngài" một lần nữa, anh sẽ thao em mười lần."

Sắc mặt Dịch Dao lập tức trắng bệch.

"Anh biết em để ý cái gì, cho nên mới "suy nghĩ cẩn thận". Nếu không, dựa vào tính cách và bản năng của anh...... anh có thể làm cho bọn họ tạm thời rời đi, cũng có thể làm cho bọn họ rời đi cả đời."