Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 208




Nước.

Nhắm hai mắt lại, lẳng lặng nghe tiếng sóng biển vỗ rì rào, vô số âm thanh kỳ diệu êm đềm ở bên tai, tùy ý nhưng không hỗn loạn.

Giống như có một giấc mơ thật dài nhưng lại quên mất tất cả những cảnh trong mơ, lại giống như một mạng sống mới được sinh ra, không có bất kỳ quá khứ nào, Dịch Dao mở mắt ra, thể xác và tinh thần trống rỗng thậm chí còn không cảm nhận được sự tồn tại của chính mình.

"Dao Dao?" Tiếng gọi mềm mại nhẹ nhàng lo lắng.

Khẽ quay đầu lại, khoảnh khắc ánh mắt tiếp xúc với khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, một loạt số liệu khổng lồ như được rót vào đại não một lần nữa.

"Đàn Hoa."

Nụ cười nhẹ vụt tắt trên đôi môi trắng bệch, Dịch Dao nâng tay muốn chạm vào gương mặt tiều tụy của hắn.

Còn sống, thật tốt.

Nhẹ nhàng đè lại cánh tay không chịu yên của cô, Đàn Hoa cúi người áp trán vào trán cô, cảm nhận nhiệt độ và hơi thở của cô. Sau một lúc lâu, mới nghiêng đầu vùi mặt vào hõm vai của cô.

"Em không sao." Dịu dàng an ủi, nụ cười trên môi càng lúc càng rõ hơn.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe hơi rũ xuống nhìn cô không đồng ý lắm, nhưng trong phút chốc trong mắt hắn chỉ còn lại vẻ ôn nhu yêu thương.

"Đây là đâu vậy? Làm thế nào mà các anh tìm được em?" Liếc nhìn căn phòng được trang trí thanh nhã, rõ ràng không phải là phòng bệnh, "Tùy Nhược Thủy...... Hắn không sao chứ?"

"Hắn ở phòng khác, em có muốn đi gặp hắn không?" Đàn Hoa nâng đầu giường lên để cô thoải mái dựa vào, sau đó mới cầm bình nước giữ ấm trên tủ đầu giường, vặn ra, đưa ống hút đến bên miệng Dịch Dao.

Dịch Dao mở miệng hút một ngụm, dùng tay phải không bị thương xốc chăn bên trái lên, đôi mắt trong veo như hồ nước nhìn anh.

Đàn Hoa không nói nên lời.

Dáng vẻ vừa quen thuộc vừa xa lạ của người phụ nữ khiến anh vừa ngọt ngào vừa chua xót, giống như đã yêu cô rất nhiều năm, lại giống như anh đã yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Rõ ràng là một cô gái nhỏ mới trưởng thành, lại giống như một tấm lưới thiên la địa võng, khiến anh cam tâm tình nguyện chui đầu vào lưới không hề chống cự.

Khẽ thở dài, Đàn Hoa nghiêng người ngồi trên giường, ôm lấy vai cô.

"Đừng tức giận. Có thể gặp lại anh, anh không biết em đã vui vẻ như thế nào đâu, bây giờ em chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ ôn nhu nhất của anh thôi." Dựa vào người Đàn Hoa, ngửi thấy mùi hương khiến người ta an tâm trên người anh, Dịch Dao nói nhỏ.

"Cạch...", cùng với tiếng mở cửa phòng, dáng người thon dài của Lý Duật trầm ngâm một lúc rồi đi về phía hai người, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ mệt mỏi cũng không che giấu được khí chất hơn người của hắn.

"Lý Duật." Dịch Dao vô tâm cười cười.

Đứng ở mép giường, Lý Duật nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ tái nhợt nhưng tràn đầy sức sống của Dịch Dao, như muốn xác nhận gì đó, cuối cùng nhấc chiếc ghế Đàn Hoa vừa ngồi dựa vào thành giường, đặt sát mép giường, nghiêng người ngồi xuống, đôi tay đặt ở trên đùi dần dần nắm chặt.

"Anh có đưa một bác sĩ tâm lý tới đây, nếu em cảm thấy cần thiết, có thể gọi ông ấy bất cứ lúc nào."

"Được."

"...... Vậy em nghỉ ngơi cho thật tốt đi." Nói xong, Lý Duật đứng dậy liền đi.

"Lý Duật!" Bất ngờ là Đàn Hoa lại mở miệng kêu Lý Duật.

Đặt ly nước lại trên tủ đầu giường, Đàn Hoa liếc mắt nhìn Lý Duật một cái, "Tôi đi gọi bác sĩ, cậu ở lại chăm sóc Dao Dao một chút đi."

Mãi cho đến khi Đàn Hoa đóng cửa phòng lại, Lý Duật mới từ trong hoảng hốt khôi phục lại, khuôn mặt tuấn tú nổi lên vẻ đau đớn cố gắng che dấu.

Nhìn vẻ mặt của Lý Duật, nụ cười xinh đẹp trên mặt Dịch Dao cũng dần dần biến mất, "Nếu...... ở bên cạnh em là chuyện khiến anh đau khổ như thế, anh ——"

"Yêu em là chuyện vui vẻ nhất trong đời anh." Lý Duật ngắt lời cô, "Anh chỉ là ——"

Nhìn cô thật sâu, Lý Duật không mở miệng được.

Cô không tin hắn, cô không yêu hắn, hắn thổ lộ cũng tạo thành áp lực cho cô. Kêu hắn phải mở miệng như thế nào? Nói rằng hắn đã đánh giá quá cao bản thân, nói rằng hắn không thể "một mình" được, nói hắn khi nhìn thấy cô ngã trong vũng máu, liền yếu đuối không thể nhúc nhích, chỉ muốn chết cùng cô?

"Em sẽ mở khóa cho anh, đổi lại anh nói mình đang suy nghĩ cái gì, được không?"

Cái gì? Lý Duật kinh ngạc trừng mắt, đầu óc trống rỗng.

"Anh vừa mới nói......"

""Chỉ là" cái gì?" Dịch Dao nhất quyết không buông tha, nhất định phải nghe được những lời hắn vừa muốn nói.

"Chỉ là chuyện anh hứa với em, khó hơn những gì anh tưởng tượng." Ngồi ở mép giường, vuốt ve khuôn mặt yêu kiều của cô, "Anh cho rằng, với bao nhiêu nhớ nhung mong đợi đó, anh có thể yên lặng ở bên cạnh bảo vệ em. Anh cho rằng đời này chỉ cần nhìn thấy em hạnh phúc, một mình anh cũng có thể "một đời một kiếp". Chỉ cần em vui vẻ, em hạnh phúc, anh có thể ủng hộ mọi sự lựa chọn và quyết định của em vô điều kiện, cho dù em không lựa chọn anh. Anh đã đánh giá cao chính mình."

Ngón tay cái vuốt ve chơi đùa cánh môi non mềm của cô, Lý Duật tự giễu cười, "Thực xin lỗi, lời thề son sắt lúc ban đầu, không chịu nổi bất cứ sóng gió thử thách nào. Khi anh biết em mất tích, khi anh biết em bị người ta bắt cóc, khi anh nhìn thấy em cả người đầy máu ngã xuống đất —— anh chỉ nghĩ CMN "đứng xem gì chứ"! Anh đau khổ, bởi vì anh sợ nhìn em thêm vài lần nữa, anh sẽ không khống chế được mình mà cưỡng ép em! Anh sợ mình sẽ làm chuyện khiến em hận anh, em hiểu không?"

"Chỉ cần em vui vẻ, em hạnh phúc, anh sẽ ủng hộ mọi lựa chọn và quyết định của em vô điều kiện, đúng không?" Dịch Dao ngồi dậy, liếm liếm môi.

Người đàn ông này...... Đừng nói cô chưa cho hắn cơ hội nha, cô đã buông tha cho hắn rất nhiều lần.

Lý Duật cười khổ, "Đúng."

"Cho dù em vô cùng tham lam, muốn rất nhiều tình yêu, thích rất nhiều người?"

"Em thích, thì đều là của em."

"Em thích Đàn Hoa, An Kinh Vĩ, Tùy Nhược Thủy......"

"...... Anh giúp em."

"Còn có anh." Dịch Dao cong môi, đôi mắt đẹp dịu dàng, ấm áp.

"......"

Nụ hôn điên cuồng như muốn ngăn cản cô đổi ý, cảm xúc dâng trào trong lòng ngực muốn lao ra nhấn chìm cơ thể cô, tất cả đau khổ rối rắm đều vì nụ cười của cô mà biến thành một sự tham lam mạnh mẽ!

Cô thích hắn! Cô muốn hắn!

"Ưm ——" Nụ hôn cuồng nhiệt bị cắt ngang, Lý Duật kêu lên một tiếng, cúi đầu dựa vào vai cô, hai tay nắm chặt.

"Rất đau sao?" Dịch Dao biết rõ còn cố hỏi.

"Ừm."

"Chỉ có một cái chìa khóa?"

"Ừm."

"...... Ngu ngốc."

"Đúng, em nói anh như thế nào, anh chính là như vậy."

"Cái đó... Hay là anh cởi ra cho em xem thử đi? Em chưa từng thấy vật thật đó? Luôn đeo trong người không ảnh hưởng sao?"

"Chế tạo đặc biệt, có thể đeo lâu dài."

"Cạch...", khoá cửa lại vang lên.

An Kinh Vĩ ôm một bó hoa tươi không biết tên sững sờ đứng ở cửa, một lúc lâu sau, "Mẹ nó!"

"Rầm" cửa phòng bị đóng lại một cách thô bạo, ván cửa và khung cửa yếu ớt rung lên dữ dội.

Nhưng ba giây sau, cửa phòng lại bị mở ra, An Kinh Vĩ ôm bó hoa bước đến tủ đầu giường, đem bó hoa nhét vào bình hoa không, chán ghét liếc mắt nhìn eo Lý Duật, ánh mắt sắc bén rất "bất mãn" mà trừng mắt nhìn Dịch Dao.

"Lát nữa anh lại đến."

Lại là một tiếng "rầm"!

Dịch Dao nghẹn cười.

Làm sao bây giờ, cô cảm thấy An Kinh Vĩ càng ngày càng đáng yêu.

Cúi đầu nhìn chiếc thắt lưng trinh tiết trong suốt như pha lê với tay nghề tinh tế dưới thân Lý Duật, trong lòng Dịch Dao bổ sung một câu —— tên ngốc này cũng vậy.

Thưởng thức đủ các "sự vật mới mẻ", Dịch Dao hỏi về những chuyện đã xảy ra. Biết được chuyện Cầu Dịch Hành sau đó đã cho nổ tung chiếc du thuyền thành từng mảnh, Dịch Dao thừa nhận trái tim có chút rung động.

Hai vết thương do đạn bắn của cô rất may đều không tổn thương đến động mạch và xương cốt, trên cánh tay trái bị xuyên thủng, các dây thần kinh ở chân bị tổn thương nhẹ không nghiêm trọng lắm. Sau khi phẫu thuật gắp viên đạn ở một căn cứ quân sự nào đó trên biển, bọn họ đã đưa cô tới biệt thự trên hòn đảo tư nhân này.

Theo lời Lý Duật nói, một tháng tới, cô muốn đi đâu cũng không được...

Nói giỡn hả? Cuối tháng cô còn phải bảo vệ luận văn tốt nghiệp đó!

Còn gia tộc của Tùy Nhược Thủy tình hình như thế nào?

Người đàn ông tóc vàng và vệ sĩ...... Đã chết rồi sao?