"Này! Cô Dịch! Xin đợi chút!" Trần Sung đuổi tới thang máy.
Dịch Dao nhấn giữ nút mở cửa. Bữa tối ở quanh trường học gọi đồ ăn phải chờ rất lâu, nên Dịch Dao ra ngoài mua đồ ăn cho Tùy Nhược Thủy, nhân tiện đi siêu thị mua bánh mì, sữa bò và nước.
Trần Sung trắng trẻo mập mạp tươi cười thân thiết đánh giá Dịch Dao, "Tôi nói sao càng nhìn càng quen mắt, thì ra chính là nữ chính của Lý Khinh Nam!"
"......"
"Ha ha! Có phải cô đã vừa ý Nhược Thủy từ lâu rồi đúng không? Lúc trước đang tìm cơ hội để tiếp cận hắn đúng không?" Không đợi Dịch Dao trả lời, Trần Sung đã nói tiếp, "Tôi đã nói rồi, vừa học vừa làm, 60 triệu nửa năm của quá rẻ rồi! Chậc chậc chậc, thật không thể tin được, bây giờ mấy cô gái nhỏ đều theo đuổi đàn ông như vậy hả?"
Cuối cùng Dịch Dao cũng hiểu tại sao với điều kiện và ngoại hình xuất sắc của Tùy Nhược Thủy như vậy, vì sao vào nghề một năm mà vẫn im hơi lặng tiếng —— Trần Sung! Xứng đáng là nhà đầu cơ bất động sản chuyên nghiệp kiêm nhà quản lý người mẫu! Phong cách vừa mở miệng đã khiến người ta nói không nên lời này, người mẫu dưới trướng anh ta còn chưa bị đói chết thật sự là may mắn!
"Này! Đừng đi nhanh như vậy! Chúng ta tâm sự chút đi! Này! Cô Dịch!" Sau khi ra khỏi thang máy, Dịch Dao mắt nhìn thẳng đi ra ngoài, Trần Sung nhanh chóng đuổi theo.
Dịch Dao dừng bước, "Không phải anh nên đi xử lý chuyện đổi người tối nay sao?"
"A? À! Chuyện đó, tôi đã cho người đi xử lý rồi, chuyện nhỏ!"
"Chuyện nhỏ? Chuyện nhỏ mà anh còn tính kêu Nhược Thủy mang theo vết thương đi làm?" Dịch Dao nhíu mày, đôi mắt đen trong trẻo nhuốm màu tức giận.
"À...... Đây là cơ hội hiếm có, Lạc Nam......" Trần Sung càng nói càng nhỏ giọng, khí thế không hợp với tuổi của cô gái nhỏ này khiến hắn có hơi chột dạ, nhưng tưởng tượng đến "tiền bạc" vô hạn trong tương lai, Trần Sung lập tức dũng cảm hơn gấp bội, "Cô Dịch, cô yên tâm! Vừa nãy tôi chỉ đùa một chút thôi! Ha ha! Chuyện đó......"
"Anh đi theo một quãng đường lại đứng đây ấp a ấp úng, rốt cuộc muốn hỏi cái gì?"
Trần Sung nhìn quanh bốn phía, kéo Dịch Dao đến một góc, "À, Tùy Nhược Thủy có kể cho cô nghe quá khứ của hắn hay không?"
"Quá khứ?"
"Ừ! Anh ta đến từ đâu, tên thật là gì? Thân phận có hợp pháp... hay không?"
"......" Nhìn chằm chằm vào ánh mắt mong đợi của Trần Sung, Dịch Dao chỉ cảm thấy đỉnh đầu có vô số con quạ bay qua, một lúc sau, cô cầm di động dùng tốc độ nhanh nhất đặt cơm hộp. "Đi tới nhà anh nói chuyện."
40 phút sau, Dịch Dao từ trong nhà Trần Sung đi ra, xuống lầu lấy cơm hộp.
Cô đã trách nhầm Trần Sung.
Không phải Trần Sung không có năng lực, không phải hắn ta phí phạm của trời, là —— hắn ta quá to gan lớn mật! Thấy tiền sáng mắt! Bị lợi ích làm cho mê muội!
Hơn một năm trước, Trần Sung ở biên giới gặp được một đám người bị Tùy Nhược Thủy đánh sắp chết. Đúng vậy, cô không nghe lầm, là một đám người muốn đánh hội đồng Tùy Nhược Thủy, kết quả lại bị Tùy Nhược Thủy một mình đánh gục.
Đối phương nước mắt nước mũi tèm lem báo cảnh sát, Trần Sung thấy sắc nảy lòng tham liền kêu Tùy Nhược Thủy lên xe, đưa Tùy Nhược Thủy quay về thành phố S, lên sàn catwalk với tư cách người mẫu của hắn ta.
Nhưng về mọi chuyện trong quá khứ Tùy Nhược Thủy đều ngậm miệng không nói, thậm chí còn không có một tờ giấy chứng minh thân phận! Cái tên "Tùy Nhược Thủy" này là do Trần Sung đúng lúc nhìn thấy bước tranh "Thượng thiện nhược thủy" trong văn phòng mà "Tùy" tiện đặt ra!
Đúng! Không hộ khẩu! Giấy tờ giả!
Cho nên Trần Sung vừa để Tùy Nhược Thủy đi catwalk giống hắn ta kiếm tiền kiếm tài nguyên, vừa cẩn thận không dám cho Tùy Nhược Thủy lộ mặt quá nhiều. Thử hơn nửa năm thấy không có gì xảy ra mới dám nhận một kịch bản phim!
Cô nên hình dung ông chủ kỳ quái của Tùy Nhược Thủy như thế nào đây?
Điều duy nhất Trần Sung đáng tin cậy một chút là, hắn ta còn biết nhờ người điều tra, đảm bảo Tùy Nhược Thủy không phải là tội phạm bị truy nã.
"Anh nói hết cho tôi biết mọi thứ, anh không lo lắng tôi sẽ đi báo cảnh sát sao?"
"Ha! Cô tình nguyện trả 20 triệu cho hắn để bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, tôi còn lo lắng cái gì nữa! Người một nhà người một nhà!"
Khi Trần Sung vừa mới nói "người một nhà", Dịch Dao thật sự rất muốn trên mặt đất có mỗi cái lỗ để chui xuống, phân rõ khoảng cách với hắn ta.
Quay trở lại chung cư của Tùy Nhược Thủy lần nữa, nhìn người đàn ông nhắm mắt nghỉ ngơi ở đầu giường, khuôn mặt tuấn mỹ với đường nét góc cạnh lộ ra vẻ lạnh nhạt thờ ơ như một vị thần.
Chưa bao giờ nghĩ tới việc tìm kiếm quá khứ của hắn, cũng không biết hắn đối với cô và với những người khác khác nhau như thế nào.
"Nếu cô hỏi, tôi chắc chắn hắn sẽ sẵn lòng nói. Phải biết rằng, từ ngày đầu tiên tôi nhìn thấy hắn, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn cười, không, chính xác mà nói, là lần đầu tiên tôi thấy trên gương mặt hoàn mỹ kia có biểu cảm giống con người."Lời nói của Trần Sung thực sự khiến cô bất ngờ. Tuy rằng lúc đầu tiếp xúc với Tùy Nhược Thủy cô cũng có cảm giác kỳ quái, nhưng sau khi tiếp xúc vài lần, rõ ràng hắn ——
Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông đột nhiên mở ra, rõ ràng là không có biểu cảm gì, nhưng cô lại cảm giác được rõ ràng —— hắn có chút bất mãn với cô.
Bất mãn việc cô nói cắt đứt liền cắt đứt sao?
Mái tóc dài màu xám của hắn xõa ngang ngực, thẳng mượt, lại không khiến cho hắn có chút nữ tính nào. Tóc dài xứng với đường nét khuôn mặt tinh xảo độc đáo, khiến hắn càng thoải mái, quyến rũ mị hoặc hơn, ba phần sắc bén, ba phần lạnh lùng, ba phần vẻ đẹp phi giới tính, khiến người ta không thể nghi ngờ, chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể làm cho vô số nam nữ vì hắn mà điên cuồng, vì hắn mà dâng lên tất cả những thứ xa xỉ nhất trên đời.
Mà bây giờ lại có người nói với cô, người đàn ông này đối xử với cô rất đặc biệt.
Nụ cười của hắn, sự chăm sóc của hắn, sự yêu thương nuông chiều của hắn, hắn sẽ không bao giờ từ chối cô, thậm chí là cái ôm của hắn, nụ hôn của hắn —— chỉ dành cho cô! Chỉ dành cho một mình Dịch Dao!
Rất muốn hôn hắn, ôm hắn, nhốt hắn lại! Để hắn không có cơ hội chạm vào những người khác! Hoàn toàn chỉ thuộc về một mình cô!
Kìm nén ham muốn bừa bãi trong lòng xuống, Dịch Dao quyết định rời đi để bình tĩnh một chút.
"Đồ ăn đặt ở trên bàn cơm, ăn xong rồi nhất định phải vứt hết rác.Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đừng di chuyển lung tung, nếu có việc...... gọi điện thoại cho ông chủ Trần, hắn gần đây." Dịch Dao nói nhỏ.
Tùy Nhược Thủy không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào cô, đôi mắt không hề chớp, nhìn chăm chú, ngay cả chút bất mãn khi nãy cũng đã biến mất, nhìn cô giống như không hề mệt mỏi, muốn thiêu đốt cô vào mắt hắn.
"Vậy, em đi đây."
Trong ánh mắt của Tùy Nhược Thủy không có một chút oán giận, cô lại cảm thấy mình giống như một tra nữ bội tình bạc nghĩa, trong lòng có hơi khó chịu.
"Từ từ..." Tùy Nhược Thủy lại nhìn cô một chút, mới lấy một chiếc hộp nhẫn màu đen từ dưới gối đầu, mở ra, "Tới đây."
Đầu tiên, Tùy Nhược Thủy lấy ra một chiếc nhẫn lớn hơn một chút từ trong hộp nhẫn ra và đeo nó vào ngón út tay trái, sau đó cầm lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn đặt vào lòng bàn tay đưa cho Dịch Dao.
Nhẫn đuôi?
Nhẫn đuôi hay là nhẫn đeo ở ngón út, theo ý nghĩa của phương Tây là biểu tượng cho sự độc thân, tự do. Nhưng sau khi du nhập vào TQ, ý nghĩa của nó có một số thay đổi, có nghĩa là biểu tượng của một tình bạn đẹp.