Tham quan Phong Cụ, Công Tôn Tiểu Sách tràn đầy thu hoạch, Mạnh Ni Na cũng đỏ mặt nhận một đống chocolate, đồ ăn vặt, thú bông gì đó, Dịch Dao thì hai tay trống trơn, thậm chí cũng không có ai nói chuyện với cô, chỉ có hai cô gái nhìn cô mờ ám cười cười. Vương Ý đi cùng cũng né tránh, ánh mắt tình cờ gặp nhau vài lần sau đó nhanh chóng lướt qua!
Tình huống gì vậy?
Giữa trưa Chu Tân Hải mời khách ăn cơm, Dịch Dao không từ chối, Tiểu Sách cần tiếp xúc với mấy tiền bối thành công trong vòng này nhiều hơn, đối với cậu ấy cũng có chỗ tốt, trên bàn ăn dễ dàng xây dựng quan hệ cá nhân hơn trong văn phòng. Nhưng từ nội dung hai người nói chuyện với nhau, Tiểu Sách vẫn kiên trì muốn tiếp tục gây dựng sự nghiệp, vậy cô cũng chỉ có thể liều mình đi theo thôi.
"Thế nào, có hợp khẩu vị mọi người không?" Chu Tân Hải cười hỏi, khuôn mặt baby sau lớp mắt kính nhìn có vẻ hào hoa nhưng rất hiền lành thân thiện, trong miệng anh hỏi "mọi người" nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng Dịch Dao.
Mạnh Ni Na nhịn không được cong khóe miệng, trên mặt tràn đầy ý cười.
"...... Ăn rất ngon." Dịch Dao nói thật.
"Thích sao? Nhà hàng này cách công ty rất gần, hương vị ổn giá cả cũng phù hợp, nhân viên của Phong Cụ và người trong giới cũng hay tới đây, nếu cô thích thì có thể thường xuyên đến ăn. Có cần tôi giới thiệu mấy món đặc biệt không?"
"... Được." Dịch Dao cố gắng cười tự nhiên một chút.
Sau khi vào đại học, ngoài lúc học thì thời gian còn lại cô đều bận chăm sóc Ninh Nguyệt Cầm, vừa thi đấu nhận học bổng vừa phải làm thêm, nên quan hệ bạn bè ở trường học cũng không nhiều lắm, dù thời gian hạn hẹp nhưng cô cũng nhận được không ít lời tỏ tình, khi ở căn tin hoặc lúc đi ăn ở bên ngoài cũng có người xum xoe nhưng cô đều lạnh nhạt từ chối, không cho đối phương một chút cơ hội hy vọng, để tránh lãng phí tình cảm và thời gian của người khác. Nhưng lúc này, cô dẫn Tiểu Sách tới đây lấy nhiều bí kíp như vậy, cô thật sự không dám từ chối thẳng thừng.
"Thịt thăn này chua ngọt, ngoài giòn trong mềm, chua ngọt ngon miệng, thịt viên gạch cua chưng rau xanh béo mà không ngán, thịt cua thì săn chắc......" Mỗi lần Chu Tân Hải giới thiệu một món đều sẽ dùng đũa gắp thức ăn vào trong chén của Dịch Dao —
"Đậu hủ Tứ Xuyên! Tôi thích cái này! Cho tôi cho tôi đi!" Đến khi món thứ tư được giới thiệu, Công Tôn Tiểu Sách lập tức bưng chén lên đón lấy đôi đũa của Chu Tân Hải.
"A? Còn có cái này là......"
"Cái này tôi cũng thích! Tới đây! Bỏ vào chén tôi đi!"
Dịch Dao thiếu chút nữa phì cười, cầm khăn ăn lau miệng che đi nụ cười sắp không nhịn nổi. Dịch Dao người đang yên lặng cho Tiểu Sách ngàn like trong lòng hồn nhiên không biết rằng nụ cười xinh đẹp của cô đã bị người khác nhìn thấy.
"Anh Đàn?" Chu Xảo Đình nhìn theo ánh mắt "đào hoa" của hắn liền xoay người nhìn về phía sau cô, lướt qua mấy cây xanh trang trí trong cửa hàng, cô nhìn thấy ông chủ nhỏ của mình đang nhìn người đàn ông gắp đồ ăn. "Anh Đàn biết Chu tổng của chúng tôi à?"
"Đã từng gặp một lần, không tính là quen biết, cô có thể nói chuyện với tôi về Chu tổng không?" "Anh Đàn" nhẹ nhàng nói, giọng nói như rượu ngon, khiến Chu Xảo Đình choáng váng như người say.
Chất lượng của hoa đào trong ngày đầu năm mới khiến cô vô cùng may mắn, năm nay vì trốn tránh xem mắt do gia đình sắp đặt, cô quyết định ở lại tăng ca không về quê, không ngờ trưa hôm nay mới ra khỏi cửa công ty đã gặp một đóa hoa mẫu đơn, áp chế cả hoa hồng, một đóa hoa đào lộng lẫy cực phẩm!
Nói "đẹp" thật ra cũng không chính xác, Đàn Hoa trước mắt này còn có "ôn nhu", "tao nhã", "nhàn hạ". Dịu dàng tao nhã hơn rất nhiều người, nhẹ nhàng như ngọc, người ung dung tự tại đã ít, người đẹp trai xuất thần lại càng hiếm.
Trong phim thường có quân tử bạch y nhẹ nhàng như tiên, nhưng có bao nhiêu người thật sự xứng với bốn chữ "ngọc thụ lâm phong"?
Hắn có thể.
Chiếc áo khoác len cổ lọ phối cùng tây trang màu xám có phom dáng vừa vặn và đường cắt may tỉ mỉ hoàn hảo giúp tôn lên vóc dáng tam giác ngược chuẩn mực quyến rũ của người đàn ông, chất vải mềm mại như tơ lụa khiến người ta muốn nhào vào trong vòng tay hắn, dịu đầu vào ngực hắn, cảm nhận nhịp tim và hơi thở của hắn.
Trang phục đơn giản phối với đồng hồ độc đáo cùng với trâm cài trên ngực, lộ ra vẻ sang trọng của giới quý tộc thượng lưu, rõ ràng là ngoại hình thời thượng và hiện đại, nhưng lông mày và đôi mắt lấp lánh ánh sao lại sâu sắc trong sạch như "quân tử phong lưu". Quân tử như sắt như thiếc, như vàng như ngọc.
Chu Xảo Đình nuốt nuốt nước miếng, kìm nén xúc động trong lòng, tâng bốc khen ngợi boss nhà mình, nhưng ẩn ý trong lòng lại là — "Đó! Anh nhìn đi! Tôi cũng quen biết đàn ông ưu tú đó, không phải không có anh thì không thể! Nếu như anh có ý với tôi thì nhanh chóng tỏ tình đi! Nếu không tôi sẽ đi theo boss của tôi đó!"
"Tóm lại, Chu tổng của chúng tôi không chỉ trẻ tuổi đẹp trai, tài giỏi giàu có, mà còn hài hước dịu dàng, là một người đàn ông tốt cực phẩm, nếu như anh ấy theo đuổi một người phụ nữ nào đó, chắc chắn sẽ không ai từ chối."
Đàn Hoa cười nhẹ, đôi mắt long lanh quyến rũ, "Nhưng mà, tôi không có em gái."
"Hả?"
"Tôi... muốn biết thêm về phong cách làm việc của Chu tổng."
"A! À... Cái đó..." Chu Xảo Đình thật sự muốn đào một cái lỗ chui vào, lời giới thiệu của cô khi nãy cũng đâu có giống mai mối lắm đâu! Khi mới gặp mặt người ta đã nói, là em trai của anh chuẩn bị đến Phon Cụ làm việc, hôm nay anh đúng lúc đi ngang qua nên mới muốn tìm hiểu một chút.
Ban ngày mà mộng xuân gì chứ! Chu Xảo Đình sửa sang lại tâm lý của mình, giới thiệu lại một lần nữa.
"Cảm ơn cô!"
Một câu cảm ơn đơn giản, trầm thấp dễ nghe, khiến lỗ tai như muốn mang thai, trong lòng Chu Xảo Đình xao động.
"Cô gái đối diện với anh ấy...... là bạn gái của anh ấy sao?"
Chu Xảo Đình vừa nghe thấy câu hỏi này, liền mờ ám cười cười, "Bây giờ chưa phải, nhưng sẽ nhanh thôi."
"Ồ?"
Dưới ánh mắt cổ vũ của Đàn Hoa, đầu óc Chu Xảo Đình nóng lên, lấy điện thoại mở danh sách bạn bè, kéo đến bức ảnh Chu Tân Hải vừa mới đăng sáng nay.
Trên ảnh chụp có tổng cộng sáu người, ba nam ba nữ, trong đó khoảng cách của một đôi nam nữ rất thân mật. Trong bức ảnh Chu Tân Hải đăng hồi cuối tuần có hai chữ — "Xứng không?"
Phần bình luận đều là "Xứng xứng xứng", còn có người nhắn lại là "Ai dám giành đồ ăn làm hư chuyện tốt của sếp, thiến!" Đám đông đều tán thành.
Ánh mắt Đàn Hoa quét qua mớ bình luận xong rồi lại chuyển đến ảnh chụp.
Bên phải Chu Tân Hải "người đàn ông tốt cực phẩm", là cô gái xinh đẹp mặt mày như tranh vẽ... đúng lúc lại là người phụ nữ nào đó khiến người ta ngày đêm thương nhớ lại không khiến người ta bớt lo lắng.
"Nếu phải chọn giữa tôi và Chu tổng thì sao?"
Khi Chu Xảo Đình còn đang ngơ ngẩn, Đàn Hoa dịu dàng nói rồi kêu phục vụ thanh toán hóa đơn.
Chu Xảo Đình há hốc miệng nhìn "đóa hoa đào cực phẩm" đi về phía bàn boss, ý chí sinh tồn của cô lập tức bộc phát, nhanh chóng trốn sang một bên — trời ơi! Nếu mấy giám đốc công ty biết cô tiết lộ thông tin ở trước mặt tình địch của boss thì không biết cô có còn sống không nữa!
Mẹ ơi! Con sai rồi! Đúng ra con phải nghe lời mẹ về nhà xem mắt!
"Dao Dao! Em và bạn đang ăn cơm hả?" Đàn Hoa dáng người cao ráo, lịch sự tao nhã, từ cách ăn mặc đến khí chất đều hơn người khiến người khác cũng thấy tự ti.
"...... Người này là?" Chu Tân Hải vừa mới hỏi đã nhớ lại, anh đã từng nhìn thấy người đàn ông "như tùng như ngọc" này tại Diễn đàn Doanh nhân trẻ của Đại học Đông X vài tháng trước — Đàn Hoa!
Đàn Hoa gật đầu chào hỏi, cũng không tự giới thiệu mà cúi người nói nhỏ ở bên tai Dịch Dao, tư thế rất thân mật, giống như dùng môi hôn lên tai nhỏ của cô.
"Ngại quá, tôi có việc gấp phải đi trước, mọi người từ từ ăn nha. Tiểu Sách, lát nữa cậu có thể đưa Ni Na về giùm mình không?" Dịch Dao vừa nghe Đàn Hoa nói mấy câu xong, liền đứng dậy.
Khóe miệng luôn mỉm cười của Chu Tân Hải bắt đầu hơi cứng đờ.
"Thật sự ngại quá, lần sau tôi sẽ mời nhé!"
Tâm trạng Chu Tân Hải đang nhiều mây liền chuyển nắng.
Đàn Hoa bên ngoài trời nắng bên trong chuyển mây âm u còn thêm bão tuyết.
"Tôi đột ngột làm phiền mọi người, lần sau đương nhiên phải là tôi mời chứ." Đàn Hoa đứng ở bên cạnh Dịch Dao giơ cánh tay trái lên.
Cân nhắc đến hành động rõ ràng của Chu tổng lúc nãy, Dịch Dao duỗi tay đặt lên cánh tay ấm áp của Đàn Hoa.
Đợi đến khi ngồi lên xe của Đàn Hoa, Dịch Dao mới thở phào nhẹ nhõm, "Lý Duật ở gần đây hả?"
Vừa nãy Đàn Hoa mới nói "Lý Duật muốn tới đây" đã khiến cô sợ tới mức muốn tông cửa xông ra ngoài.
Gần đây Lý Duật giống như bị quỷ phong lưu bám vào người, buổi tối đóng cửa phòng lại hắn muốn như thế nào cô cũng tùy hắn, nhưng trước mặt người khác hắn cũng không e dè gì mà động dục thật sự làm cô không nói nên lời.
Ở đoàn phim mọi người đều ăn ý không nói gì ra ngoài, nhưng nếu ở trước mặt dân chúng bình thường, đừng nói là yêu đương với cô, Lý Duật chỉ cần tùy tiện xuất hiện rồi cười với cô một cái thôi thì cô sẽ xong đời, các em gái còn đang đi học cũng có thể xé xác cô đó!
Đàn Hoa nghiêng người chống tay lên ghế phụ đưa mặt tiến gần sát vào khuôn mặt ngày càng quyến rũ của Dịch Dao, hôn nhẹ lên môi cô, "Dao Dao, anh nhớ em."
"......" Dịch Dao không nhịn được mà thở dài trong lòng, nâng khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của hắn lên, môi thơm hôn lại một cái, "Em cũng nhớ anh."
Đàn Hoa... Anh muốn cô yêu anh rồi lại tổn thương cô, để báo thù cho những đau khổ mà cô mang đến cho Tiểu Minh, tình cảm dịu dàng của anh đều là bẫy rập dụ dỗ mà anh cố tình nói, ánh mắt quan tâm, những lời nói hành động yêu thương đều là những ảo ảnh, không thật sự thuộc về cô. Dù biết rõ sự thật, cô vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp của anh, say mê cái ôm của anh.
Cô sẽ cố gắng, cố gắng yêu anh, đi tìm hiểu tình yêu khiến người ta khát khao truy đuổi và nỗi đau khổ khi không đạt được tình yêu!
Tòa nhà bên cạnh vách núi và biển.
Lý Duật không cần nghĩ cũng đoán được mật mã mới của nhà Đàn Hoa, hắn ở trong thư phòng của Đàn Hoa nhìn chằm chằm máy tính gọi điện thoại cả một buổi sáng, cuối cùng cũng đè bớt độ hot của Dịch Dao xuống, xóa sạch sẽ mấy lời nói dâm đãng không biết xấu hổ của đám đàn ông đê tiện vô liêm sỉ! Mãi cho đến khi bụng đói kêu vang hắn mới nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa!
Anh vội vàng chạy xuống lầu, đi thẳng ra cửa, sau đó liền nhìn thấy một cặp trai xinh gái đẹp đang hôn nhau say đắm.
Không được tức giận, không được nóng nảy, tới từng người một!