Tiểu Ngải và Phục Viễn chuẩn bị đính hôn!
Dịch Dao và Mạnh Ni Na vừa cười vừa quậy trong căn phòng thuê, ăn mừng tin tức tốt nhất trong vòng nửa năm qua!
Dịch Dao và Mạnh Ni Na đã nhận được tin vui này từ mấy ngày trước kỳ nghỉ của đoàn phim, cho nên sau cảnh quay vào đêm giao thừa Dịch Dao liền dẫn Ni Na đi ké xe của Tùy Nhược Thủy trở về thành phố S.
Tuy rằng mùng 3 Tiểu Ngải mới tổ chức tiệc đính hôn, nhưng hai người bọn cô đều muốn trở về sớm một chút để mùng 1, mùng hai đi chọn quà đính hôn cho Tiểu Ngãi.
Ngừng cười, Mạnh Ni Na lại ngã ngồi ở trên sô pha đơn giản che mặt khóc lên.
Dịch Dao không nói gì, ôm Ni Na vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Cho dù cuộc sống khó khăn, đêm giao thừa năm rồi ít nhất Ni Na cũng còn có mẹ bên cạnh, nhưng mà năm nay......
Chờ đến khi Ni Na khóc đủ rồi, đôi mắt ửng hồng ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Dao, Dịch Dao liền cúi đầu nhìn cô dịu dàng tươi cười.
"Dao Dao......" Mạnh Ni Na ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Dịch Dao, khuôn mặt nhỏ cọ cọ lên bộ ngực no đủ của Dịch Dao rồi nói, "Lại lớn hơn rồi."
Dịch Dao nhíu mày, hai tay dùng lực, đè đầu Mạnh Ni Na vào giữa khe ngực.
"A! A! Thở không nổi! Cứu mạng với!"
Hai người lại cười đùa một trận.
Nhìn chăm chú thân hình tinh tế với đường cong duyên dáng của Dịch Dao, trong lòng Mạnh Ni Na tràn đầy cảm ơn. Rõ ràng Dịch Dao còn nhỏ hơn cô một tuổi, nhưng chỉ cần có cô ấy ở bên cạnh, cô sẽ cảm thấy vô cùng yên tâm, chỉ cần nghĩ tới việc Dao Dao và Tiểu Ngải vẫn chấp nhận làm bạn với cô, cô liền cảm thấy còn sống là còn có hi vọng, còn có tương lai đáng mong chờ.
Bởi vì khóc nên mắt đỏ hoe, Mạnh Ni Na liền trang điểm theo phong cách hoa đào, đè Dịch Dao lên ghế makeup theo phong cách thanh lịch kinh điển, còn vẽ một đóa hoa đào xinh xắn giữa trán.
"Ni Na, cậu chắc chắn tối nay chúng ta mặc như vậy để đi dạo hội chợ chứ?" Bởi vì Ni Na và Tiểu Ngải đều là người thích mặc Hán phục, cho nên đây không phải là lần đầu tiên Dịch Dao mặc kiểu áo nhiều lớp cúp ngực như vậy, nhưng cô chưa từng mặc kiểu nội y giữ ấm ở bên ngoài để đi dạo phố vào mùa đông bao giờ.
"Yên tâm đi! Năm nay có một công ty game thời trang tổ chức hoạt động Chào xuân, phần thưởng rất phong phú, mấy diễn đàn, hội nhóm thích mặc Hán phục đều chia sẻ, tối nay sẽ có rất nhiều người mặc hán phục đi hội chợ." Mạnh Ni Na giúp Dịch Dao làm tóc, càng nhìn càng thích, trong lòng cực kỳ chờ mong.
Thấy Ni Na tràn đầy hứng thú vui vẻ, bỏ lại đau thương ở phía sau, Dịch Dao nhấc ngón tay như hoa lan lên khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ nháy mắt với Mạnh Ni Na một cái.
"Thiếp có đẹp không?" Dịu dàng, tê dại.
"Nương tử! Mời!" Mạnh Ni Na giả giọng đàn ông trả lời.
Hai cô gái cười cười nói nói đi ra ngoài.
Vào đêm giao thừa, hội chợ ở đền Rồng cực kỳ náo nhiệt, mọi người xếp hàng dài để thắp hương từ rất sớm. Đúng như Ni Na nói, người mặc Hán phục đi dạo hội chợ thực sự khá đông, đa số đều là người trẻ tuổi ở độ tuổi hai mươi, nhưng cũng có những cặp vợ chồng già tóc bạc trắng mặc Hán phục nắm tay con cháu đi dạo, tạo nên bức tranh cực kỳ ấm áp.
Đi dạo khắp nơi ăn uống ngắm cảnh, Mạnh Ni Na canh đúng thời gian kéo Dịch Dao đến chỗ hoạt động "Du hành quá khứ và hiện tại". Ngay sau khi cả hai đến hiện trường, camera phát sóng trực tiếp tại hiện trường và camera không người lái đều ăn ý nhắm vào hai người, cho dù đứng giữa một dàn mỹ nhân mặc hán phục trang điểm lộng lẫy đẹp đẽ thì nhan sắc của hai người cũng có thể gọi là thượng thừa.
Một người xinh đẹp quyến rũ, một người tạo nhã thoát tục, áo váy thướt tha và trang điểm xinh đệp, như lan như đào nở rộ, như thần tiên giáng trần, cực kỳ động lòng người.
Những cô gái trẻ bên cạnh hai người đều vô thức lui lại vài bước để duy trì khoảng cách, để tránh việc trở thành phông nền cho hai cô.
"Đing đing!" Âm thanh nhắc nhở của WeChat.
Dịch Dao lấy chiếc điện thoại mới mua ở trấn cổ ra.
Tùy Nhược Thủy: (giọng nói) đang dạo hội chợ à?
Dịch Dao mỉm cười, dựa lại gần Mạnh Ni Na chụp chung một tấm ảnh gửi qua. Đêm nay Tùy Nhược Thủy có show, cát sê gấp mười lần, ông chủ tham tiền của Tùy Nhược Thủy liền nhanh chóng đẩy hắn đi.
Sau mười giây, Tùy Nhược Thủy gửi một bức ảnh tối thui đến còn đính kèm một chuỗi âm thanh "ưm a".
Dịch Dao cầm di động đưa lên ánh sáng nhìn một lúc cũng không nhìn rõ bức ảnh là gì, sau khi cô liền tải ảnh gốc về phóng to nhìn kỹ hơn mới biết đó thì ra là đũng quần tây đen của đàn ông, còn mơ hồ nhìn thấy nó căng phồng lên.
Đầu Dịch Dao chảy xuống mấy vạch đen.
Mấy ngày nay Lý Duật giống như bị hỏng não, chỉ cần không quay cảnh đêm thì nửa đêm sẽ đến, thao xong cũng không chịu về, chen chúc trên giường đôi ba người ngủ chung.
Ngủ đến mức đất trời đảo lộn cũng yên tâm thoải mái, mặt không đổi sắc, đến mức cô cũng nghi ngờ mình đã hiểu lầm thế giới này, thật ra 3P là một chuyện rất bình thường đúng không?
Tóm lại, cô tự thấy rằng mấy ngày nay cô đã cho hai người đàn ông này ăn no rồi, ba ngày nghỉ cô chỉ muốn nghỉ ngơi cho thật tốt.
"Không thèm, mấy ngày này chị đây có kế hoạch hết rồi! Anh (icon nắm tay) (icon ngón cái chỉ xuống phía trước) (icon ngón cái chỉ xuống phía dưới)"
Tùy Nhược Thủy: (icon nhíu mày hút thuốc)
Tưởng tượng đến dáng vẻ nhíu mày hút thuốc của Tùy Nhược Thủy, Dịch Dao không nhịn được mỉm cười.
Thường ngày Tùy Nhược Thủy không nói nhiều, biểu cảm cũng rất ít, cô cũng chưa từng thấy hắn hút thuốc, nhưng sau khi nhìn thấy hắn gửi icon này, cô nhịn không được mà tưởng tượng, sau đó không nhịn được cười.
Mỹ nhân mỉm cười, xung quanh rực rỡ hẳn lên.
Mấy cái camera không người lái của một số kênh truyền hình thành phố S vẫn luôn bay quanh hội chợ để thu thập tài liệu, hoạt động tạ tập mặc Hán phục của nam nữ là một trong những tiêu điểm, một góc quay camera không người lái của hai kênh truyền hình đã ghi lại toàn bộ quá trình chụp hình tự sướng của Dịch Dao, hai người đạo diễn và phát thanh viên vẫy tay, hình ảnh mỉm cười xinh đẹp của Dịch Dao truyền đến vô số màn hình TV.
Lầu 2 - Phòng VIP của Hải Lâu.
Hai phòng VIP thông nhau, mỗi phòng đều có một bàn tiệc rượu theo phong cách bữa cơm tất niên, trên mặt bàn đầy ắp đồ ăn, có rất nhiều rượu ngon đầy đủ màu sắc, nhưng hai bàn tiệc không hề ăn uống linh đình, ngược lại thì thầm nói nhỏ với nhau, giống như đang mở một cuộc họp bí mật.
Bầu không khí nghiêm túc khẩn trương làm mấy tên "phú nhị đại" trẻ tuổi không quen, nhưng cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể cầm tách trà, thỉnh thoảng liếc nhìn "vị khách VIP" trên ghế chủ vị cùng lắm chỉ hơn bọn hắn vài tuổi.
Vào thời gian đặc biệt này mà có thể khiến cho mấy tên lãnh đạo của mọi tầng lớp ở thành phố S bỏ lại gia đình, chỉ dẫn theo người nối nghiệp đến mở tiệc chiêu đãi "khách VIP", không phải bọn họ chưa từng nghe, nhưng trăm nghe không bằng mắt thấy.
Chưa nói đến vẻ ngoài góc cạnh và khí thế uy nghiêm của "khách VIP", chỉ cần khí thế toàn thân của hắn đã khiến cho tất cả mọi người ở đây không dám thở mạnh, nếu không tự mình trải nghiệm thật sự không dám nói.
Rõ ràng là xuất thân từ dòng dõi thư hương, lời nói ôn tồn lễ độ, nhưng trong xương cốt lại toát ra khí chất không giận tự uy mà con em quý tộc cũng khó có được, khiến cho một đám thương nhân tung hoành giang hồ mấy chục năm theo bản năng phải giơ ngón cái để trao đổi ngang hàng với nhau, vì thế đám "phú nhị đại" bọn họ tự nhiên cũng phải thấp hơn một cái đầu, xưng "chú" thì kêu không được, nên chỉ có thể kính trọng kêu một tiếng —
"Cầu tổng, anh có hứng thú với hội chợ à?" Một "phú nhị đại" to gan bưng ly rượu vang đỏ đi đến bên cạnh Cầu Dịch Hành nhỏ giọng hỏi.