Yêu một người? Giống như cha? Mãi cho đến chết cũng chỉ sống vì một người phụ nữ, thậm chí câu nói cuối cùng trước khi chết với con gái cũng là "lớn lên hãy chăm sóc mẹ của con"?
Ha ha......
Ôm Mạnh Ni Na đang khóc rống, trái tim Dịch Dao lạnh như băng. Đời này, cô sẽ không yêu ai cả.
Nina quyết định kết thúc quan hệ với kim chủ, dẫn mẹ mình rời khỏi thành phố này, rời khỏi người đàn ông cô ấy yêu, sợ cô phải trải qua nỗi đau giống vậy, cho nên chạy tới khuyên cô.
Cô rất cảm kích, cảm kích Nina lúc thống khổ nhất vẫn quan tâm cô.
"Cậu yên tâm, nhiều nhất chỉ một năm thôi, chỉ cần Ninh Nguyệt Cầm nhận được một vai diễn trong
"Nguyệt Chi Âm", mình sẽ không đem thân thể mình làm lợi ích nữa. Nhưng bỏ tiền đi chơi đàn ông, còn có khả năng."
Mạnh Ni Na nín khóc mà cười, "Vì sao chuyện gì tới lượt cậu, cũng nhẹ nhàng giống như ăn một tô mì vậy? Khiến cho mình giống như đang làm chuyện bé xé ra to. Nhưng mà Dao Dao, mình thật sự không hiểu, nhiều năm như vậy, mẹ cậu chưa từng chăm sóc cậu, thậm chí mọi người còn không biết cậu là con gái của bà ấy, hại cậu từ nhỏ đã chịu nhiều cực khổ như vậy, vì sao cậu còn vì bà ấy mà hy sinh chính mình?"
"Mình không phải vì bà ấy, mình cũng không cảm thấy đây là hy sinh, chuyện này chỉ là giao dịch."
Tiễn Nina đi, Dịch Dao vỗ trán, gọi điện thoại, không ai nghe máy. Nhìn thời gian, Dịch Dao quyết định vẫn nên đi một chuyến, còn phải bị bồi thường váy lễ phục nữa.
Ôm một đống quần áo giặt xong mở cửa phòng ra, trong phòng khách quần lớn áo bé bày la liệt rơi rụng khắp nơi.
Có đôi khi cô thật sự không biết Tùy Nhược Thủy lôi thôi lếch thếch hay là có thói ở sạch, nếu nói hắn lôi thôi lếch thếch? Vậy sao mỗi lần ra khỏi nhà hắn đều thay quần áo, cho dù chỉ đi mua nước.
Nói hắn có thói ở sạch? Phòng khách hỗn loạn thành chiến trường hắn cũng không thèm động một ngón tay dọn dẹp.
May mắn từ sau khi mém bị hỏa hoạn, Tùy Nhược Thủy đã bị lệnh cưỡng chế nghiêm cấm tổ chức các bữa ăn tập thể, nếu không căn phòng này cũng không biết loạn lạc như thế nào nữa.
Dọn dẹp một hồi, suýt chút nữa eo Dịch Dao không đứng thẳng được, vừa mới nằm trên sô pha nghỉ một lát, đã nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ.
Dịch Dao không thèm quay đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô không thèm mở mắt là có lý do —— Tùy Nhược Thủy ở nhà thích khỏa thân.
Lúc mới bắt đầu làm việc, trước khi tới cô sẽ gọi điện hỏi hắn có làm gì không, sau đó vài lần nhìn thấy hắn cởi trần, cô liền từ bỏ, cô nên làm gì cứ làm, hắn làm gì mặc hắn.
"Rắc, rắc."
Tiếng gì vậy, nghe như là... cô tò mò mở mắt ra, "A, trời ơi, Tùy Nhược Thủy!" Lần đầu tiên cô thấy người ta ăn mì sống đó! Hèn gì lúc trước khi cô dọn dẹp mì ăn liền thì phát hiện rất sạch sẽ, túi gia vị cũng chưa từng dùng.
Tùy Nhược Thủy nhìn về phía cô.
"Ặc......" Bởi vì Tùy Nhược Thủy thích khỏa thân, cho nên mấy tháng này, mỗi lần chạm mặt cô đều cố tình không nhìn hắn, ấn tượng trong đầu đối với hắn chỉ có tính tình cổ quái, vóc dáng cao ráo, làn da trắng, lúc này đột nhiên nhìn thẳng vào hắn, cô mới biết vì sao một con người kỳ quái như vậy, tên ông chủ nổi danh keo kiệt bủn xỉn kia lại đồng ý cung cấp chỗ ở miễn phí cho hắn, còn bỏ tiền ra kêu cô dọn dẹp phòng cho hắn.
Tóc dài màu nâu mượt mà như tơ, da thịt trắng như bạch sứ, gương mặt góc cạnh như tượng thần Hy Lạp điêu khắc, cho dù biểu cảm thờ ơ cũng làm cho người ta cảm thấy sâu sắc mãnh liệt, dưới cặp lông mày tuấn nhã là một đôi mắt thâm trầm, màu mắt xám đậm lộ ra ánh xanh. Liếc mắt nhìn lên một cái, một người sống sờ sờ, mà cứ như người mẫu trên ảnh bìa tạp chí!
Đúng là gương mặt vì màn ảnh mà sinh ra.
Dịch Dao khẩn trương dời ánh mắt, nhưng dáng người thon dài với tỉ lệ hoàng kim trần trụi đập vào mắt, đúng là làm người ta choáng váng......
"Cái gì vậy?"
Nghe thấy phát âm tiếng Trung kỳ quái do Tùy Nhược Thủy nói, một lúc sau Dịch Dao mới nhớ vừa nãy cô muốn nói gì, "Anh... anh thích ăn mì sống hả?"
"Không nước."
"......" Đột nhiên Dịch Dao rất muốn cười. Phát âm của Tùy Nhược Thủy rốt cuộc là ai dạy thế?
Lòng tự trọng bị ngoại hình của hắn làm rớt mất trong nháy mắt sống lại, "Không nước thì sao anh chỉ lại ăn sống."
"Không biết nấu."
Dịch Dao tâm trạng tốt đứng dậy lấy gói mì trong tay hắn, đến phòng bếp, thuần thục mở bếp nấu nước. Thẳng thắn mà nói, cô cũng không có thiên phú nấu nướng, nhưng nấu mì là kỹ năng sinh tồn cô sở trường nhất.
Khi còn nhỏ, mỗi khi ba ba không ở nhà, cô đã dựa vào tuyệt kỹ nấu mì mà lấp đầy bụng.
Nấu mấy phút, Dịch Dao đang chuẩn bị bưng ra bếp, quay người lại liền thấy Tùy Nhược Thủy khỏa thân trần trụi đi chân trần đứng ở cửa phòng bếp, cả người trắng nõn làm cô choáng váng.
"Tốt xấu gì thì anh cũng mặc quần vào được không?" Cô biết đối với người mẫu, phô diễn thân thể hoàn mỹ là công việc, nhưng cô không có tiền, hắn đẹp cũng không ăn được?
"Không thích."
"......" Được rồi, đây là nhà hắn, cô nên câm miệng.
Để bát mì lên mặt bàn, ý bảo hắn ngồi xuống ăn, Dịch Dao kéo ghế ngồi bên kia.
Cô chờ hắn ăn xong thì dọn dẹp rác, nếu không bát mì này sẽ ở đây một tuần nữa, cả căn phòng sẽ rất "có mùi có vị".
"Rột rột......" Một âm thanh kỳ quái phát ra.
Tùy Nhược Thủy dừng đũa lại.
Dịch Dao xoa xoa bụng, lúc này mới nhớ hình như cả ngày cô chưa ăn gì hết.
Cô rất ít khi thấy đói, thậm chí đại não thường xuyên làm lơ cảm giác "đói", cho nên chỉ cần ở trường học, vừa đến giờ ăn cơm Tiểu Ngải sẽ kêu cô đi cùng.
"Còn không?" Dịch Dao chỉ chỉ vào bát.
Tùy Nhược Thủy cúi đầu nhìn nhìn, đem nửa bát mì còn dư lại đẩy về phía Dịch Dao.
"Không phải, tôi hỏi anh còn gói mì nào không? Mượn một gói lần sau tôi trả lại cho anh."
"Hết rồi."
Dịch Dao than nhẹ một tiếng, một tay chống lên khuôn mặt nhỏ, nổi giận bĩu môi với Tùy Nhược Thủy, "Vậy anh ăn nhanh lên, ăn xong tôi còn đi ăn cơm nữa."
Ai ngờ Tùy Nhược Thủy vừa thấy Dịch Dao nói vậy, lại không ăn nữa.
"Cô, ở lại cho tôi ăn."
"Hả?"