Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 115




"Lý, Lý Duật... Dừng, dừng một chút...... Đừng làm nữa......" Về mặt tình dục, trong mấy người đàn ông bọn họ, cô sợ nhất chính là Lý Duật, anh có một đôi môi mang theo mị dược và một đôi tay tràn đầy ma lực, một thân hình cường tráng với nguồn năng lượng vô hạn, có thể tra tấn cô bằng nhiều cách thức đa dạng, chỉ cần đến gần cơ thể của anh, tất cả giác quan đều bị anh nắm chặt trong tay, thiên đường hay địa ngục chỉ trong chớp mắt.

Bầu ngực bị anh trừng phạt vuốt ve thật mạnh trong lòng bàn tay, nơi riêng tư dính sát vào nhau không thể tách rời, c/ôn th/ịt to lớn nóng bỏng tùy ý va chạm khắp nơi trong dâ/m h/uyệt, giống như muốn hoa h/uyệt nho nhỏ từng giây từng phút khắc sâu hình dạng của anh, sức mạnh của anh, tư thế độc đáo của anh, cùng với dáng vẻ muốn sống không được muốn chết không xong của cô dưới thân anh.

"A a —" cái miệng nhỏ không kìm nén được rên rỉ khóc xin, cao trào kéo dài hơn một tiếng khiến cô không thở nổi, dưới sự tác động ra vào mạnh mẽ của người đàn ông, tiểu h/uyệt run rẩy co rút, c/ôn th/ịt trong hoa h/uyệt vẫn kiên cường như cũ.

"Lý Duật......"

Bàn tay nhỏ đáng thương cầm lấy cánh tay anh, Dịch Dao cầu xin nhìn người đàn ông. Dù sao nơi này cũng không phải ở khách sạn, cô không muốn lát nữa mình không có sức lực đi ra ngoài.

Lý Duật mím môi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sắc dục của Dịch Dao, đôi mắt trong trẻo bình tĩnh của cô chỉ có những lúc như vậy mới có thể lộ ra vẻ nhu nhược yếu đuối làm người khác đau lòng, cũng khiến người ta muốn chà đạp.

Nỗi tức giận và bực bội trong lòng đã được khoái cảm của thân thể làm vơi bớt, nhưng nghĩ đến việc anh nghiêm túc thổ lộ lại bị cô hoài nghi từ chối, anh liền bực bội muốn đè cô ra vui vẻ chơi SM mấy ngày mấy đêm.

Cho dù ngày hôm qua cô vẫn còn ở trên giường của An Kinh Vĩ, cho dù Đàn Hoa có một sự cố chấp đối với cô, thì sao? Sớm muộn gì anh cũng sẽ biến cô thành của một mình anh, độc chiếm cô. Nữ nhân anh muốn, chưa bao giờ thất bại.

"Ưm......" Mày đẹp nhíu chặt.

"Xin anh bắn cho em."

"Cầu xin anh... cho em, bắn cho em..."

Hôn mạnh lên đôi môi thơm ngát của Dịch Dao, hai tay ôm chặt cô vào lòng, dục vọng dữ tợn dưới thân lại vội vàng hung ác chiếm cứ hoa h/uyệt đỏ tươi đầm đìa nước của cô, khiến cánh hoa mềm mại bất lực bị anh kịch liệt khuấy động.

Một lần nữa ép buộc cô lên cao trào kịch liệt, cảm nhận d/âm dịch phun trào trong hoa h/uyệt của cô, Lý Duật thả lỏng thân thể gợi cảm, thở hổn hển hưởng thụ sự vui sướng tột đỉnh.

"Anh có thể đồng ý với em, giúp em diễn tốt vai Cam Tố Nga." C/ôn th/ịt sau khi phóng thích vẫn cứng rắn như cũ, nặng nề nằm vững trong hoa tâm mềm mại của cô.

"Điều,... Điều kiện?"

"Trong lúc quay phim, cho dù là nơi nào, anh muốn em phải tuyệt đối vâng lời."

Vâng lời?

Không đợi Dịch Dao trả lời, c/ôn th/ịt cứng rắn của người đàn ông lại bắt đầu chinh phạt cánh hoa của cô.

"Vâng......"

Ngày 14 tháng 1, thời gian không chờ đợi ai, sau khi trở lại đoàn phim, ngày hôm sau Dịch Dao đã ngồi trong phòng thay đồ.

"Đừng nói chuyện." Ngón tay út của người đàn ông đặt lên cánh môi đang muốn mở miệng của Dịch Dao, tay phải chuyên nghiệp tiếp tục động tác nhanh lẹ của hắn, vừa đeo trang sức cho cô, vừa nhấn mạnh cách trang điểm mới cho chuyên viên trang điểm Kiều Kiều đang trang điểm cho cô.

Dịch Dao nhìn cánh tay trái đang bó thạch cao của người đàn ông, muốn nói lại thôi.

Sự trở lại của cô hình như cả đoàn phim đều đã dự đoán được, có lẽ ở trong cái ngành "kỳ quái" này lâu rồi, nên mọi người cũng quen rồi, chỉ là bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh không biết đã có bao nhiêu lời đồn đãi vớ vẩn cùng với những lời nghi ngờ, chỉ một đôi mắt của cô chưa chắc đã nhìn thấu, đương nhiên cô cũng hoàn toàn không để ý.

Chỉ là đối với... Đàn Hoa, cô thật sự không thể tìm ra manh mối, không biết cô nên làm cái gì, có thể làm cái gì.

Hắn nên hận cô, chán ghét cô giống như trước đây, nhục nhã cô, trả thù cô, ít nhất như vậy cô còn có thể giải thích được suy nghĩ và hành vi của hắn, cũng biết nên đối mặt như thế nào.

Nhưng sau khi Tiểu Minh tỉnh lại hắn lại xin lỗi cô, tin tưởng cô không cố ý, thậm chí bất chấp nguy hiểm mà cứu cô!

Một người thật sự có thể tốt bụng rộng lượng như vậy sao? Nếu là cô thì chắc chắn cô không thể làm được.

Rất khó để tưởng tượng, người đàn ông máu lạnh hung ác nham hiểm chỉ muốn báo thù cùng với người đàn ông dịu dàng tao nhã trước mặt là cùng một người.

Người trước dễ đối phó, còn người sau...... cô không thể giả dối và cố tình xa lánh người đã từng cứu mình.

"Đừng cau mày nào." Giọng nói trầm thấp từ tính khiến lỗ tai tê dại.

Dịch Dao vội vàng nhíu mày, ngước mắt nhìn lên người đàn ông trước mặt. Đàn Hoa... khác với Lý Duật và những diễn viên nam anh tuấn đẹp trai, Đàn Hoa bộc lộ khí chất nho nhã như lan thuộc dòng dõi thư hương từ trong ra ngoài, trầm tĩnh thong dong, như một cây sáo trúc trắng trong, chỉ lặng lẽ tấu nên giai điệu tao nhã lạnh lùng dưới ánh trăng bên hồ khi không có người.

Trong đầu Dịch Dao bỗng chốc hiện lên vẻ mặt phức tạp xen lẫn tức giận, kiềm chế dục vọng của Đàn Hoa, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, trong lòng có chút khác thường.

Tiến độ bị chậm trễ nên Dịch Dao không có quá nhiều thời gian để thích ứng với nhân vật mới, Lý Duật là người hiểu rõ điểm yếu của Dịch Dao nhất liền dành cả đêm để điều chỉnh lại lịch trình, cố gắng để không ảnh hưởng đến công việc của mấy diễn viên khác.

Thời gian một tuần... tất cả các cảnh quay trong tuần này đều là cảnh lột xác của Cam Tố Nga, hay còn gọi là phiên bản thăng cấp của "Doãn Liên Nhi".

Một người mang mặt nạ dịu dàng hiền lành âm mưu trả thù một mình, biến tất cả nước mắt yếu đuối hóa thành cạm bẫy, dối trá, lạnh lùng nhìn những người đàn ông trong Hắc Tuyền trại bởi vì cô quạt gió thêm củi mà ngươi sống ta chết, hao binh tổn tướng.

Như thế từ sớm thì tốt rồi? Tại sao phải chờ đến khi gia đình và bạn bè đều chết đi mới hiểu làm thế nào để sống sót?

Sau một ngày quay phim, Dịch Dao âm thầm thở dài. Đến cô cũng không biết mình diễn như thế nào, còn những người khác đánh giá ra sao, cô cũng không quan tâm, chất lượng diễn xuất như thế nào đã có đạo diễn lo, cô chỉ có trách nhiệm cố gắng hết sức.

Khi Lý Duật đi vào phòng thay đồ, Dịch Dao mới vừa tẩy trang xong, chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Anh vô cùng tự nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Dịch Dao, Lý Duật cúi đầu hôn lên đôi môi xinh đẹp mà anh luôn mê muội. Dịch Dao liếc nhìn trợ lý nhỏ bên cạnh, quay mặt tránh đi hơi thở ấm áp của anh.

Khuôn mặt tuấn tú của Lý Duật lặng lẽ dừng lại bên sườn mặt cô, không lên tiếng cũng không nhúc nhích. Tiền Tiến sửng sốt nhìn hình ảnh trước mắt, lúng túng ho nhẹ một tiếng rồi xấu hổ đi ra ngoài.

"......" Dịch Dao quay mặt đi, gương mặt người đàn ông không buồn không vui, do dự một lát, cô liền chủ động ôm cổ người đàn ông dâng lên môi thơm.

"Em nghỉ ngơi sớm một chút." Sau một nụ hôn sâu, Lý Duật trầm giọng nói.

"Vâng." Dịch Dao biết tiếp theo Lý Duật có ba cảnh quay ban đêm.

"Còn, Đàn Hoa......"

"Sao ạ?"

"...... Không có gì."

Dịch Dao không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu xem Lý Duật muốn nói gì, nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc cầm lấy túi đi ra khỏi phòng. Nhìn dáng vẻ không có gì lưu luyến của Dịch Dao, Lý Duật nhanh chóng bước tới kéo cô vào lòng, cởi áo khoác của cô ra, để lại một dấu hôn đỏ tươi trên xương quai xanh của cô rồi mới thả cô rời đi.

Sau khi trở lại khách sạn Dịch Dao liền vội vàng ăn cơm tối, sau đó về phòng bắt đầu khóa huấn luyện chuyên sâu do Lý Duật sắp xếp...

Bốn tiếng sau.