Quy Tắc Cuộc Chơi

Chương 14: TG1: Gọi Cấp Cứu Không?




Cảnh tượng trước mắt thật sự quá là kích thích, trái tim của Lộ Vãn An thật sự không đủ mạnh mẽ để gánh chịu được điều này, cô liền nhanh chóng nhắm mắt lại tự nguyền rủa trong lòng. Sau đó nén giận mà liên lạc với Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch!! Cậu nói đã xác nhận vị trí mảnh linh hồn của Minh Nguyệt rồi cơ mà! Cậu đưa tôi đến cái chỗ quái quỷ gì đây?!"

Lộ Vãn An cố gắng kìm chế lại cơn giận dữ của mình, sau đó lẩm bẩm, "A Nguyệt tha thứ cho em."

"A Nguyệt em không có cố tình nhìn đâu."

"A Nguyệt, chị hỏi tội một mình Tiểu Bạch là được rồi."

Lẩm bẩm một hồi, đột nhiên Lộ Vãn An đột ngột hét lên với Tiểu Bạch, "Nói nhanh đi, Minh Nguyệt đang ở đâu, để tôi còn đi rửa mắt!!"

Tiểu Bạch: "..."



Tiểu Bạch thật sự muốn làm lơ cô, nhưng lại sợ hãi người này cứ lẩm ba lẩm bẩm, đành phải nói, "Cô cứ bình tĩnh, nghe tôi nói, cô cứ đi ra khỏi nơi này trước là được."

Lộ Vãn An ngoan ngoãn đi ra, nhưng chỉ mới bước được vài bước thì đột nhiên cô bị tên đàn ông lúc nãy chặn lại. Hắn ta ngả ngớn nói với cô, "Này em gái, lúc nãy anh đây thấy em nhìn anh nhảy, có muốn uống cùng anh một ly không?"

Lộ Vãn An thật sự cạn lời, lúc nãy ai xem anh ta? Cô muốn tự chọc mù mắt của mình luôn đó có biết hay không?? Thấy cô thật sự sắp bốc hỏa, Tiểu Bạch liền ngăn cô lại, "Lộ Vãn An, cô bình tĩnh lại, ở đây tu vi của cô sẽ bị khóa lại, cô đánh không nổi hắn ta đâu. Dĩ hòa di quý! Dĩ hòa di quý!"

Lộ Vãn An nghiến răng, cô thật sự muốn đá cái tên này một cái, nghĩ là làm, mặc kệ sự cảnh báo của Tiểu Bạch, cô giơ chân lên, canh kĩ góc độ, sau đó thẳng chân...Bỏ chạy??!!

Tiểu Bạch bị hành động của cô làm cho ngơ ngác, cậu cứ tưởng sắp diễn ra một cuộc ẩu đả tàn khốc lắm chứ, cái cảnh tượng co chân bỏ chạy này là sao???

Sau khi chạy ra khỏi quán Bar, Lộ Vãn An tựa vào một gốc cây thở hổn hển, cái này cũng xem như quá mất mặt rồi đi?? Nhưng mà lúc nãy Tiểu Bạch nói mà, cô...Đánh không lại.

Tiểu Bạch gào thét trong lòng, "Tất cả là tại tôi, tại tôi hết được chưa?!!"

Bình tĩnh hô hấp lại một chút, Lộ Vãn An tiếp tục dò hỏi Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch, bây giờ tôi phải làm gì? Minh Nguyệt đang ở đâu?"

Tiểu Bạch cẩn thận giải thích, "Tôi truyền tống cô đến đây thì đương nhiên mảnh linh hồn của chủ nhân sẽ ở đây. Nhưng mà tôi nói cho cô biết, thân thể cô đang sử dụng không phải là của cô, mà là của một người khác. Người này chấp nhận cho cô nhập vào, thì bắt buộc phải có sự trao đổi."

Thấy Lộ Vãn An thật sự đang chăm chú nghe, cậu nói tiếp, "Điều kiện trao đổi đó là giúp họ thực hiện tâm nguyện. Đồng thời, cách để thu thập mảnh linh hồn của chủ nhân cũng như vậy, cô cần phải giúp cho chủ thể của mảnh linh hồn này hoàn thành tâm nguyện, ngay tức khắc mảnh linh hồn sẽ được xuất ra."



Lộ Vãn An lắng nghe thật kĩ lời Tiểu Bạch nói, cân nhắc một chút, sau đó hỏi, "Vậy nguyên thân này muốn tôi làm gì?"

Tiểu Bạch nhanh nhảu trả lời, "Cô ấy muốn trở thành một người con hiếu thảo, không muốn tiếp tục làm cha mẹ phiền lòng. Bởi vì theo như số phận của cô ấy, cả một đời lúc nào cũng ăn chơi sa đọa, nghe lời bạn bè, cãi lời cha mẹ, làm cho cha mẹ đau lòng đến đổ bệnh, sau đó hậm hực mà chết đi."

Lộ Vãn An gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, im lặng đợi Tiểu Bạch nói tiếp, "Thật ra...Cô có muốn giữ lại tên mình không? Nếu cô muốn, tôi có thể điều chỉnh lại một chút."

Lộ Vãn An không chút do dự, nhanh chóng đáp lại, "Đương nhiên rồi."

Cô muốn...Tô Minh Nguyệt gọi tên cô, "Lộ Vãn An", "Vãn An", hay thậm chí là..."An An". Có thể là có chút tư tâm, nhưng cô thật sự muốn nghe Tô Minh Nguyệt gọi tên mình.

Ngẩn ra một lúc, cô hỏi Tiểu bạch, "Vậy Tô Minh Nguyệt đang ở đâu?"

Tiểu Bạch nghe thấy cô hỏi, có chút chột dạ mà nói, "Ừ thì...Ở đâu đó quanh đây thôi..."

Lộ Vãn An: "..."

Tiểu Bạch: "..."

Lộ Vãn An nghiến răng nghiến lợi, hung hăng mà nói, "Cậu đùa với tôi hả? Nói như vậy chẳng khác nào là không biết? Cậu còn dám truyền tống tôi xuống đây, còn để cho tôi nhìn thấy cái cảnh tượng đau mắt kia?"

Lộ Vãn An cứ tựa vào gốc cây mà lẩm bẩm mắng chửi Tiểu Bạch. Cô không hề để ý, có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô từ đằng xa.

Người này mãi nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên nhíu mày, mím môi một chút sau đó từ từ bước đến.

"Em gì đó ơi, em không khỏe sao?"

"Chị thấy sắc mặt em hơi kém..."

"Có cần chị gọi xe cấp cứu cho em không?"