Quỷ Sai

Quỷ Sai - Chương 28: Chương 28: Canh Bạc Ngàn Năm






Nhiệm vụ định hồn của ngày hôm nay hầu hết đều diễn ra ở kinh thành, lại là một cuộc tàn sát đẫm máu.
Nếu phải nói tới thứ khác biệt lớn nhất giữa cổ và kim, thì đó chính là cách thức giết chóc. Ở thời cổ đại người ta hoàn toàn có thể bị lấy mạng mà chẳng được quyền phân trần. Chỉ một người phạm tội, có thể liên lụy đến tất cả già trẻ trai gái trong nhà và vô số những người khác. Già sẽ bị kéo đến pháp trường xử trảm, còn nhỏ thì thậm chí chưa kịp nhìn thấy nhân gian, đã phải đầu thai kiếp khác ngay trong bụng mẹ. Tính mạng con người bị coi thường xem nhẹ chẳng khác nào những con vật vô tri.
Tôi đến miếu Nguyệt Lão ở bên ngoài thành, sau lễ Trừ tịch, rất đông người tới đây thăm viếng. Đa phần bọn họ đều đến quỳ trước mộ Tô Dục, muốn cầu cho thân thể an thái, nhân duyên thêm phần thuận lợi, đương nhiên cầu tuổi thọ dài lâu là quan trọng nhất. Tôi buồn bực đi đến một góc của miếu đường, co mình ngồi xuống, tay phải dùng pháp thuật khẽ viết lên mặt đất, tâm trạng bình ổn lại đôi chút.
Đột nhiên tiếng than khóc thấu trời vang lên, máu huyết phun trào, ngay đến tôi đã nhiều lần chứng kiến cũng không thể không lợm giọng. Cô nàng Tiểu Kỳ nãy giờ cứ không ngừng than thở “Mối tình đầu” cũng khiếp sợ mà im bặt khi phải đối diện với hiện thực thảm khốc.
Triều đại như thế này sao thích hợp với những điều phong hoa tuyết nguyệt, nhi nữ tình trường?
Đột nhiên tôi sờ được một chữ khắc, ngờ vực cúi đầu nhìn, là chữ “Yêu”. Nó lọt giữa một rừng chữ “Hận”, rất khó phát hiện.
Yêu?
Tôi khẽ cười, hóa ra đây mới là cục diện của hơn hai trăm năm. Trong chữ “Hận” sao có thể thiếu được chữ “Yêu”? Nhưng bao nhiêu người có thể nhìn thấu bản thân mình, và có bao nhiêu người có thể như Tô Dục, trong khoảnh khắc đó lại không chút e dè khắc ra chữ ấy?
Trong mắt người thường, đó vĩnh viễn là biểu hiện của sự mềm yếu. Bởi vì họ đều tin rằng, một khi tình yêu thay đổi, những ước nguyện ban đầu sẽ dần dần bị lãng quên.
Đột nhiên tôi muốn được nhìn thấy Tô Dục, nên lập tức trở lại hang động sau thác nước kia, trong hang động không một bóng người.
Đang phiền não thì thấy Tiểu Thiến gọi, “Thất Thất!”.
“Chuyện gì vậy?”
“Cậu mau quay lại địa phủ, tớ nghe Tiểu Tưởng nói Diêm vương đã về rồi.”
“Về rồi sao?”
“Ừm.”
“Tớ sẽ lập tức trở về.”
Tôi nhìn ngó khắp nơi, đang lúc muốn tâm sự với chàng vậy mà buồn thay, chàng lại không ở đây, tôi càng thêm sầu muộn, lòng trĩu nặng.
Trưởng thư ký hành chính địa phủ đưa tôi đến gặp Tịch Đức, y không ngồi trước bàn làm việc, ngược lại đang ngồi ở một góc trên ghế sô pha, cực kỳ thoải mái, trông y có vẻ rất mãn nguyện với chiếc sô pha của thời hiện đại.
Bên bàn làm việc còn có một quỷ quan lạ mặt đang chuyên tâm đọc công văn, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên.
“Nhiếp Thất Thất, cô biết chuyện gì không? Đã lâu lắm rồi chưa có quỷ quan cấp thấp nào trong một năm mà ra vào phòng làm việc này nhiều lần như cô cả.” Khóe miệng y nhướng cao, “Nếu quỷ quan nào cũng học theo cô, chẳng phải chỗ này sẽ rất đông vui sao?”.
Vừa mới bước vào đã bị phê bình, sau khi bình tĩnh trở lại, tôi mới mở miệng nói: “Liên quan đến Tô Dục, tôi muốn nói chuyện với ngài”.
“Nói chuyện? Nói chuyện gì?”
“Chàng… có thể làm quỷ quan không?” Tôi nhìn thẳng vào hai mắt y, kiên định không rời.
“Sao? Hắn làm tử hồn thấy không thoải mái sao?” Y quay đầu nhìn đi chỗ khác, tựa như đang suy nghĩ gì đó, “Không thể nào đâu. Hắn rong chơi suốt ngày, từng giả trang đạo sĩ, từng trà trộn doanh trại, còn diễn trò xướng ca… Trò quỷ quyệt gian xảo nhất của hắn là gì, cô có đoán được không?”.

Tô Dục… thực sự có thể làm ra chuyện gì, tôi tự thấy mình chẳng thể đoán được, nhẫn nại hỏi: “Chuyện gì?”.
“Hắn còn từng làm hoa khôi đầu bảng của kỹ viện.”
Cái gì? “Sao có thể như vậy?”
“Hiếm lắm mới có một năm các kỹ viện tại Dương Châu tuyển lựa hoa khôi, hắn đã trà trộn vào trong đó và giành ngôi hoa khôi, sau đó lại mai danh ẩn tích, tiếng tăm mất dạng, trở thành một đại truyền thuyết.” Y bắt chéo chân, “Gây nhiễu loạn khắp nơi, chẳng thèm để tâm đến bất cứ chuyện gì. Cô nói xem, lẽ nào hiện tại hắn còn không vui vẻ sung sướng?”.
Đúng là vui vẻ… nhưng còn chữ “Hận” kia? Tôi không thể vì thấy chàng vui vẻ lúc này mà quên đi mọi thứ được.
“Tôi muốn mãi mãi ở bên chàng.” Tôi chợt to tiếng, làm kinh động đến cả đám quỷ quan bên cạnh.
“Mãi mãi là bao lâu?” Tịch Đức tựa lưng lên sô pha, khẽ nói, “Từng có một cô gái cũng nói với ta những điều này, ‘mãi mãi’ của cô ấy chẳng qua chỉ được trăm năm”.
“Chỉ cần có thể, thì tôi vẫn sẽ ở bên chàng.”
“Hắn là tử hồn, cô cũng có thể ở bên hắn, tại sao nhất định muốn hắn phải làm quỷ quan?”
Bị ép, tôi cuối cùng cũng phải thừa nhận, “Không liên quan đến chuyện Tô Dục chỉ là tử hồn hay gì khác, chỉ do tôi”.
“Tôi biết, nếu năm năm sau mình không được ở lại triều Thanh làm việc nữa, chàng vẫn sẽ rất ổn, có thể sẽ đi đầu thai, cũng có thể tiếp tục du hí nhân gian. Chàng hoàn toàn có thể tiêu khiển với thời gian để không buồn chán.”
“Nhưng tôi không muốn, tôi không muốn bỏ rơi chàng, không muốn rời xa chàng…” Tôi cúi đầu, “Chàng không ở bên cạnh, tôi sẽ rất nhớ chàng, sẽ rất cô đơn. Trước giờ tôi không giỏi mấy trò tiêu khiển để vui vẻ qua ngày, chỉ giống như rất nhiều người, bình dị, lặng lẽ chờ từng ngày trôi”. Dù đi tới đâu cũng chỉ biết một mình buồn bã nhìn thinh không.
Đương nhiên làm Quỷ sai cũng không phải công việc thú vị sôi nổi gì, ngày ngày phải đối diện với không biết bao nhiêu cảnh sinh ly tử biệt. Mọi người trước khi chết ai ai cũng gian ngoan, thù ghét, căm phẫn, bất bình, không cam tâm, dù ánh mắt họ không trừng trừng nhìn bạn, nhưng ánh nhìn đó cũng đủ khiến người khác kinh hồn bạt vía.
Quỷ sai vẫn còn mang trái tim của người phàm, làm việc lâu dài, sẽ thầm cảm thấy không chịu đựng thêm được nữa. Chẳng trách tỷ lệ Quỷ sai từ bỏ chức vụ lại cao đến vậy, thấy nhiều rồi nếu không phải trơ trơ như gỗ đá mà đi đầu thai, cũng sẽ hoảng hốt bỏ chạy, nhanh nhanh đổi nghề khác.
“Tôi hy vọng Tô Dục có thể làm quỷ quan, như thế tôi mới được ở bên cạnh chàng, mãi mãi.” Đối với tôi, chàng là nơi tránh gió ấm áp, nếu đi đầu thai, thật không chắc có thể gặp lại.
Tịch Đức trầm mặc hồi lâu chẳng nói chẳng rằng.
Tôi thử đánh tiếng, “Có được không?”.
Y chậm rãi mở miệng, “Vậy… cô muốn để hắn làm quỷ quan gì?”.
Quỷ quan gì? Tại sao đến đâu cũng hỏi tôi câu này thế?
Quỷ sai? Quỷ lại? Quỷ sứ? Hay là quỷ quan khác? Dường như những đáp án này đều không thỏa đáng.
“Tôi không hiểu.”
“Thất Thất, Tô Dục là người phàm duy nhất mà một ngàn năm ta mới thay đổi vận mệnh, cô có biết tại sao ngàn năm một lần Diêm vương có thể thay đổi vận mệnh ột người không?”.
Tôi không hiểu y nhắc đến chuyện này là có dụng ý gì, chỉ biết lắc đầu.
“Vì người đứng đầu sự vụ của địa phủ, cũng chính là Diêm vương, chức vụ mà cũng như Quỷ sai các cô, ai nấy đều phải kiêng nể”, y nhếch mép cười, “phải ký hợp đồng một ngàn năm, quy định phải làm đủ một ngàn năm, nếu không sẽ bị hồn phi phách tán”.

“Ngàn năm?” Quỷ sai thì có thể nhảy việc khiến cho thiếu hụt nhân sự, còn Diêm vương lại phải làm đủ cả ngàn năm?
“Trong quỷ quan tại địa phủ, ngoài Tiểu Tưởng ra, tất cả đều không ai biết điều này.” Y tự giễu, “Một ngàn năm, nếu không tìm được người kế nhiệm, sẽ phải tiếp tục một ngàn năm nữa. Ai có thể tùy tiện bán đi thời gian một ngàn năm của mình chứ?”.
Sâu thẳm tim tôi thấp thoáng một dự cảm không lành.
“Vì vậy mỗi nhiệm kỳ ngàn năm của Diêm vương đều có một cơ hội được thay đổi vận mệnh ột người, để đạt được mục đích là tìm người thay thế.” Y khép mắt lại, “Một ngàn năm trước, Diêm vương tiền nhiệm đã dùng vận mệnh thê tử của ta để uy hiếp, ép ta phải tiến vào địa phủ làm Diêm vương, trải qua đủ một ngàn năm”.
“Tô Dục đang ở đâu?” Tôi chợt nhận ra dụng ý của y, lập tức hỏi.
Y không đáp, “Đại khái ta cũng như vậy, dùng Tô Dục để trao đổi, để cô phải ký hợp đồng ngàn năm. Với tính cách của cô, đương nhiên sẽ vì hắn mà làm tất cả, giống như ta của một ngàn năm trước vậy”.
Tịch Đức vụt đứng dậy, “May mà có một tên ngốc đã tự nguyện ký hợp đồng này, giam cầm chính mình”.
Tôi nhìn chằm chằm vào Tịch Đức đang tiến về phìa mình, “Hy vọng hắn may mắn hơn ta, cô thực sự có thể ở bên hắn mãi mãi”.

Còn mong điều gì nữa?
Nếu có thể yên ổn bên nhau một ngàn năm thì tốt quá rồi.

Trước nay tôi chưa từng nghĩ đến có ngày chúng tôi thực sự có thể ở bên nhau ngàn năm, hơn nữa còn trong tình huống thế này.
“Một ngàn năm, ta cuối cùng cũng có thể hoàn thành mà đi đầu thai rồi.” Tịch Đức vòng qua tôi tiến ra ngoài cửa, càng đi càng xa, thanh âm nhẹ bẫng, “Tô Dục, Nhiếp Thất Thất, hai người chớ làm ta thất vọng”.
Quỷ quan nãy giờ ngồi bên cạnh đọc công văn lặng lẽ đến đứng bên cạnh tôi, “Đây là cơ hội duy nhất để nàng thấy dung mạo tử hồn của ta, nàng thực sự không muốn ngẩng lên nhìn thử sao?”.
“Tô Dục!” Tôi không ngẩng đầu, mà lao bổ vào lòng chàng, ôm thật chặt.
“Thôi nào”, chàng thở dài, “Dù sao ta cũng không thực sự muốn để nàng nhìn thấy”.
Tịch Đức bay lượn trên không trung, chăm chú nhìn xuống đôi nam nữ đang cố sức bỏ chạy giữa rừng cây rậm rạp, phía sau họ là đám người cầm đuốc sáng truy lùng. Tình tiết vô cùng đơn giản, tình yêu bị cấm đoán giữa hai người thuộc hai bộ tộc khác nhau, họ buộc phải trốn chạy, bỏ mạng chốn chân trời.
Y từng cho rằng dưới trời này, mối tình của mình là thê lương nhất, giờ mới nhận ra, chuyện như thế xuất hiện không thiếu ở các thời đại khác nhau, không gian khác nhau.
Sau khi bị bao vây, chàng trai ôm cô gái trong lòng mình, cánh tay cô gái quấn chặt lấy cơ thể chàng trai, nước mắt tuôn dài. Cuối cùng, họ vẫn bị người trong hai bộ tộc cưỡng ép chia ly. Khoảnh khắc bị chia cắt, hai người đều tuyệt vọng, thứ chờ đợi họ không phải là cái chết, mà là hình phạt tàn khốc nhất.
Đây là ký ức mà cứ trăm năm một lần lại trở về với Tịch Đức, ký ức sinh ly tử biệt ấy nhắc nhở y rằng, cô gái đã phụ lòng y cũng từng thật lòng ôm chặt y, dựa dẫm vào y, tình yêu của họ không phải là ảo giác của riêng một người.
Hành vi tự làm khổ bản thân của y, gần đây đã được Tô Dục vạch rõ nguyên nhân do chỉ trong một câu nói. Hóa ra y cũng chỉ là một con bạc, và y đã thua trong chính ván cược duy nhất của mình. Điều y không thể chắc chắn, chẳng phải người con gái ấy, mà chính là bản thân y. Y đúng là không cách nào chắc chắn được.
Một ngàn năm trước, y vốn là thủ lĩnh của bộ tộc, lại dám phá luật, tội tăng một cấp, bị người trong tộc đày đọa đến chết, còn người trong lòng y lại phải đối mặt với hình phạt tàn khốc khoét mắt chặt chân.

“Ngươi muốn cứu cô ta không?” Dung nhan của Diêm vương nhiệm kỳ trước mang chú cổ quái, tóc mai bảy màu tựa như cỏ rác trên đỉnh đầu, hắn buông một câu, “Ta họ Diêm, tên Vương, ta có thể cho ngươi cơ hội này”.
Tịch Đức khi ấy, thậm chí còn chẳng biết Diêm vương là cái gì.
“Chuyện gì mà phải phiền tới Diêm vương đại nhân đại giá quang lâm?” Tô Dục liếc xéo Tịch Đức đang ngồi nghiêm trang trước bàn đoán mệnh. “Ta tên là Tịch Đức, không phải họ Diêm.” Tịch Đức ngó nghiêng, thầm đánh giá, “Chỗ này đoán mệnh? Thật là nhàn nhã thư thái”.
“Đây là một môn học.”
“Hả? Nói gì cơ?” Tịch Đức hỏi chàng.
“Dù là những lời nói xằng qua quýt, cũng đủ để khiến đối phương thấy thỏa mãn, huống hồ…” Khóe miệng chàng nhướng cao, điều đó chứng tỏ chàng đang tính toán gì đó, “trên thế gian này, không có cách nào có thể hiểu sâu lòng người như bói toán”.
“Người phàm hoàn toàn có thể quên mất lời dặn của cha mẹ, coi nhẹ lời hẹn với bạn bè, quên đi kẻ đầu gối tay ấp của mình, nhưng chỉ đôi ba lời của thầy bói, họ lại khắc cốt ghi tâm, tôn thờ cả đời, xem nó như lời vàng ý ngọc.”
Tịch Đức nghĩ đến việc bài trừ mê tín phải là chuyện của mấy trăm năm sau, người cổ đại có ai mà không mê tín dị đoan?
“Vì thế ngươi lựa chọn làm thầy bói?”
“Thất Thất làm Quỷ sai, bị người đời coi nhẹ là lẽ tự nhiên, thậm chí nàng cũng chẳng bận tâm.” Chàng dừng lại, khoan thai nói, “Nhưng lời của ta, một khi đã nói ra, sẽ có người ghi nhớ”. Sự tồn tại của chàng mạnh mẽ vô cùng, người bên cạnh không thể xem thường.
“Lẽ nào ngươi muốn mãi mãi ở triều Thanh làm một người đoán số?” Tịch Đức hỏi chàng, giọng điệu mang vẻ châm chọc, “Ngươi cam tâm sao?”.
Tô Dục không chút hoang mang, lập tức hỏi lại, “Ngài cho ta hai trăm năm, chắc không phải chỉ để ta gặp lại Thất Thất chứ? Ắt ngài cũng có dự định của riêng mình?”.
“Sao ngươi có thể chắc chắn về điều ấy?”
“Hai trăm năm nay, ta đã gây ra không ít phiền phức, ngài có thể nhẫn nhịn được đến mức này, tất có mục đích.”
“Hóa ra ngươi làm rối tung mọi việc lên vốn là để thăm dò ta?”
Tô Dục không phủ nhận, “Ngài muốn nói gì, cứ nói thẳng ra đi”.
Tịch Đức nghĩ ngợi giây lát, mở cửa nhìn đỉnh núi phía xa hỏi, “Nếu ta cho ngươi cơ hội tiến vào địa phủ làm quỷ quan, ngươi có muốn đi không?”.
“Quỷ quan gì?” Chàng chau mày, “Ta không làm quỷ quan cấp thấp”.
“Ta nghĩ Nhiếp Thất Thất chỉ hy vọng ngươi làm quỷ quan là tốt rồi, hẳn chưa từng nghĩ đến tham vọng khổng lồ của ngươi.” Tịch Đức chỉ muốn phá lên cười, đôi tình nhân có tính cách quá khác biệt thế này thực hiếm thấy, có lẽ phải bù trừ như thế, tình yêu mới hoàn mỹ được.
Tô Dục nhún vai, chẳng tỏ vẻ gì, “Vậy cũng được, dù sao sớm hay muộn cũng sẽ được thăng cấp lên thôi”.
“Thăng làm gì?”
Chàng híp mắt, nhìn Tịch Đức, “Ta thấy làm Diêm vương cũng khá ổn”.
“Có lẽ ngươi mới là kẻ trời sinh ra để làm Diêm vương.” Tịch Đức thoáng thảng thốt nhìn nam nhân trước mặt.
“Ta có thể trao cho ngươi cơ hội này.”
Lần thứ hai Tịch Đức đến tìm Tô Dục, trên tay là quả cầu phát sáng to cỡ bàn tay.
“Suy nghĩ kỹ chưa?”
Ánh mắt Tô Dục đổ dồn lên quả cầu ngũ sắc phát sáng lung linh, “Đây là cái gì?”.
Tịch Đức trao quả cầu cho chàng, Tô Dục đưa tay ra nhận lấy, không cảm nhận được trọng lượng của quả cầu.

“Đây là quả cầu chứa ký ức kiếp trước ngươi trao cho ta cất giữ, bên trong có ký ức mà ngươi muốn lưu lại.” Tịch Đức chăm chú quan sát từng biến đổi nhỏ trên khuôn mặt Tô Dục, “Để cho công bằng, sau khi ngươi xem xong ký ức này, hãy nói cho ta đáp án”.
Tô Dục nâng quả cầu lên đùa giỡn một lát, “Không ngờ kiếp trước ta còn có ký ức cần phải lưu giữ cơ đấy”.
Cần phải cất giữ, chứng tỏ sẽ có tiếc nuối.
“Chỉ cần sử dụng pháp thuật, liền có thể tiến nhập vào ký ức này.”
“Không.” Tô Dục nhét quả cầu vào ống tay áo, “Dù sao quả cầu ký ức này cũng rất đẹp, có thể cho Thất Thất xem, còn những ký ức trong đó đều nên bỏ đi”.
“Nó có lẽ rất quan trọng cho quyết định của ngươi, không xem sẽ hối hận đấy.” Tịch Đức không kiềm chế được, liền nhắc nhở.
“Quan trọng?” Chàng lắc đầu, bộ dạng giống như chuyện đó chẳng có gì liên quan đến mình vậy. “Kiếp trước là kiếp trước, chẳng liên quan gì đến ta.”
Đời này đã có bao nhiêu vướng bận, lại thêm chuyện của kiếp trước, sẽ không rối tung rối mù lên đấy chứ?
“Vậy lựa chọn của ngươi?”
“Ta sẽ làm Diêm vương.” Tô Dục bổ sung, “Ta hiểu rõ Diêm vương cần phải ký hợp đồng ngàn năm, cũng hiểu rõ một ngày nào đó làm trái hợp đồng sẽ bị hồn phi phách tán, cho nên ngài không cần phí lời, ta sẽ ký”.
“Sao vội vã như vậy?” Tịch Đức nghĩ ngợi giây lát, “Ngươi sợ ta sẽ đi tìm Thất Thất?”.
“Ngài đã tìm rồi?”
“Nếu ta nói ta đã tìm Thất Thất rồi thì sao?”
Ánh mắt lóe sáng, Tô Dục quắc mắt nhìn, “Nếu ngài để nàng ký vào bản hợp đồng đó, dù ở trên trời dưới đất, ta cũng sẽ khiến ngài không được sống yên ổn”.
“Ngươi cũng sợ cô ấy ký vào hợp đồng ngàn năm? Hay là sợ bản thân mình sẽ phụ lòng cô ấy?” Tịch Đức đột nhiên bừng tỉnh, “Ngươi lại không dám chắc về tình yêu của mình đối với Nhiếp Thất Thất?”.
“Không liên quan đến chuyện dám chắc hay không, tình cảm vốn dễ thay đổi, hơn nữa bất luận thiên trường địa cửu, thì ngàn năm cũng không phải là trăm năm”, Tô Dục liếc xéo Tịch Đức, “Ngài làm Diêm vương lâu như vậy, từng thấy tình yêu ngàn năm bao giờ chưa?”.
Tịch Đức cố mở miệng nói, “Đúng là từng có duyên tình ngàn năm, nhưng đến cuối cùng, một bên vẫn phải rời đi”.
“Điều đó là đương nhiên.” Vẻ mặt Tô Dục vô cùng bình thản, “Dù là tính cách của Nhiếp Thất Thất, ta cũng không thể bảo đảm có thể ở bên nàng một ngàn năm”.
Chàng đã đợi hai trăm năm rồi, hiểu được thời gian đơn điệu đằng đẵng trôi qua, sự vật biến đổi không ngừng.
Tịch Đức quay sang Tô Dục, “Ngươi đã biết như thế, tại sao còn chơi canh bạc này?”.
“Nếu ta không ký, ngài sẽ đi tìm Thất Thất.” Còn Thất Thất nhất định sẽ không chút do dự mà ký, “Canh bạc đáng nhớ này bắt đầu rồi, nếu nhất định phải có một bên phụ lòng một bên, ta thà lúc này, người bị giữ lại là ta, chỉ vậy mà thôi”.
Chàng có thể tự giải thoát mình khỏi sự cô độc, nếu kẻ bị giữ lại, bị đày đọa là Thất Thất, chẳng cần bị hủy hoại bởi hợp đồng, con tim nàng cũng đã tựa như tro bụi rồi.
Đạo lý này, trong ngàn năm qua Tịch Đức cũng từng nghĩ đến, nhưng không dám thừa nhận.
Phụ lòng đối phương vốn là việc không thể tránh khỏi, mãi mãi bên nhau mới là kỳ tích.
Tô Dục cảm nhận được vẻ lặng lẽ của Tịch Đức, trong lòng cũng thư thái hơn vài phần, rồi đột nhiên mỉm cười đầy thâm ý, chuyển chủ đề câu chuyện.
“Huống hồ, ta cũng không muốn chức quan của Thất Thất lại to hơn của ta.”
Nam làm chủ bên ngoài, nữ cai quản trong nhà, về phương diện đó mà nói, chàng vẫn là một người đàn ông rất bảo thủ.