Quỷ Phu Nhân

Chương 4




Mẫu thân Bùi Ôn Tư xuất thân từ nông hộ bình thường, phụ thân là con thứ không được yêu thương. Bọn họ qua đời khi Bùi Ôn Tư và muội muội còn rất nhỏ, dù để lại gì thì cũng bị gia nô chiếm đoạt đi hết.

Chỉ còn lại đôi hoa tai bằng ngọc cho hai huynh muội, gỡ mặt ngọc trên đó xuống, Bùi Ôn Tư và Tư Vãn mỗi người cất một chiếc. Về sau cả hai được Bùi gia dắt về, vứt cho một tiểu thiếp của đại bá nuôi. Người phụ nữ đó từng sảy một đứa con, rất không thích chuyện miễn cướng nhét hai huynh muội cho thị nên chưa từng có sắc mặt tốt với hai người.

Thị nhốt hai huynh muội trong căn phòng nhỏ, nói với bên ngoài cả hai bị bệnh trên mặt không thể gặp ai. Chẳng người nào đi dò xét là thật hay giả, bàng hệ của Bùi gia có nhiều tử tự như thế, nếu quản hết tất cả thì thật sự sẽ bận chết mất.

Tư Vãn là con gái, hiển nhiên quý giá hơn. Tư Vãn muộn màng nhận ra mình không còn nhà, chớp chớp mắt rơi xuống từng giọt từng giọt nước mắt, Bùi Ôn Tư sợ nhưng muội muội Tư Vãn còn sợ hơn. Khi ấy cậu còn nhỏ, chỉ có thể ôm ghì muội muội trong bóng tối, nói với nàng: Đừng sợ, có ca ca ở đây.

Có lẽ câu ấy có tác dụng, trong những tháng ngày cả hai nương tựa lẫn nhau, Bùi Ôn Tư nghĩ mình nguyện ý làm mọi thứ vì muội muội.

Trưa hôm đó lúc Bùi Ôn Tư về thấy mấy đứa trẻ lớn hơn Tư Vãn không hiểu sao lại đến sân của bọn cậu, chúng nắm tóc Tư Vãn chửi bới xấu xí, Bùi Ôn Tư nhìn tình cảnh đó đầu sung huyết, xông lên đánh nhau với đám trẻ.

Hiển nhiên Bùi Ôn Tư không đánh lại chúng, cậu không còn nhớ rõ chuyện ngày đó, chỉ nhớ cả người đau đớn như bị nghiền nát, bên tai là tiếng gào khóc vô cùng chói tai của Tư Vãn.

Bùi Ôn Tư bị đẩy xuống nước, đến khi được vớt lên sắp mất nửa mạng, kể từ đấy cậu bị bệnh. Nghe bảo mấy đứa trẻ thấy cậu mãi không nhúc nhích nên hoảng hồn hớt hải chạy đi gọi người. Tuy Bùi Ôn Tư không được xem trọng nhưng tốt xấu cũng là huyết mạch của Bùi gia, tiểu thiếp sợ cậu chết, vội vàng gọi đại phu đến chữa trị.

Bùi Ôn Tư được vớt lên thì phát sốt nửa tháng liên tiếp, làm cách nào cũng không khỏi, một đạo sĩ vân du đến đây xem xong nói là gặp phải vật dơ bẩn ở trong nước, tà ma nhập vào cơ thể, ngâm nước bùa một đêm sẽ hết. Bùi Ôn Tư tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là Tư Vãn.

Cậu suy nhược nói: Tư Vãn đừng khóc, ca ca sẽ bảo vệ muội.

Từ ngày hôm đó Bùi Ôn Tư không hề thấy Tư Vãn rơi một giọt nước mắt nào nữa.

Muội muội yếu đuối đáng yêu của cậu dường như lớn phổng phao chỉ trong cái chớp mắt.

Nàng không còn cần ca ca đến bảo vệ nàng.

Sau lần đấy cơ thể Bùi Ôn Tư lúc khỏe lúc yếu, cách mấy tháng sẽ đổ một cơn bệnh nặng, tai gần như luôn bị ảo giác, thường có cảm giác như ai đó cứ gọi tên mình, mấy năm sau cơ thể phát triển thì mới bồi đắp phần gốc tốt hơn. Bùi Tư Vãn trổ mã duyên dáng yêu kiều, không thiếu niên nào gặp nàng mà không thích, ngay cả kẻ ngày xưa nắm tóc nàng mắng chửi xấu xí cũng thích lén chạy đến tìm nàng.

Bùi Ôn Tư mừng rỡ, cậu xúc động, đợi Tư Vãn cập kê là có thể gả cho người ta.

Tư Vãn hỏi cậu: Ca ca, xưa ca ca đã nói là nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì muội, vẫn còn tính chứ?

Bùi Ôn Tư không suy nghĩ nhiều: Chắc chắn.

Thật ra chỉ cần ngẫm lại tí thôi cũng có thể phát hiện điều khác thường của Tư Vãn. Cậu thân là huynh trưởng, nhìn tất cả vào mắt mà chỉ cho là thiếu nữ hoài xuân, không để bụng lo nghĩ. Thật sự, cậu không lo nghĩ nhiều.

Triệu gia đưa hôn thư đến, tất cả người trong Bùi gia đều hớn hở không tả nổi. Nhưng chính chủ Tư Vãn ngồi ở bên nghe thấy thì bỗng phát ra tiếng gào thảm thiết bén nhọn.

"Ca ca, muội không muốn gả." Bùi Tư Vãn rưng rưng đôi mắt đẹp, khóc đến nỗi thấy mà thương xót, "Xưa nay muội chưa từng gặp người tên Triệu Thanh Duyên kia... Muội không thích hắn..."

Bùi Ôn Tư biết muội muội có ý trung nhân, cậu siết chặt nắm tay rồi bất lực thả lỏng.

Bùi Tư Vãn bị nhốt trong phòng, ngoài phòng có người canh gác, Bùi gia sợ nàng bỏ trốn, không đào đâu ra được Bùi Tư Vãn thứ hai giao cho Triệu gia nên tử thủ canh gác không chừa kẽ hở. Bùi Ôn Tư không biết nàng làm cách nào chạy ra được, cậu chỉ biết cơ thể muội muội nhào đến ôm lấy cậu rất lạnh.

"Ca ca... Ca ca..." Tư Vãn ôm cậu, trên mặt bỗng xuất hiện biểu cảm si mê, "Ca ca... Chúng ta, chúng ta bỏ trốn đi..."

"!" Bùi Ôn Tư ngạc nhiên.

Tư Vãn ghìm chặt eo cậu, móng tay gần như muốn khảm vào da thịt nhưng đôi má ửng hồng như đang thẹn thùng. Tư Vãn ở trước mặt trở nên lạ lẫm kỳ quái, hình như nàng rất kích động, giọng cũng run run: "Muội... từ khi còn nhỏ đã rất thích ca ca... muốn gả cho ca ca, làm tân nương tử của ca ca... Vẫn luôn vẫn luôn vẫn luôn là vậy, chưa từng đổi thay..."

Bùi Ôn Tư hoảng loạn muốn chết, lúng ta lúng túng: "Ta ta ta, chúng ta là thân huynh muội... Tư Vãn, Tư Vãn muội tỉnh lại... Muội như thế này là sai biết không, muội buông tay ra trước, chúng ta từ từ nói..."

Cậu thử đẩy muội muội ra nhưng muội muội càng ôm chặt hơn. Cậu chưa từng ngờ được Tư Vãn lại ôm ấp tâm tư như thế với mình, trong nhất thời không biết làm sao cho phải. Cậu vô thức từ chối nhưng Tư Vãn như bị kích thích, trở nên phát rồ phát dại.

Cả hai dây dưa, lúc loạng choạng ngã xuống Bùi Ôn Tư vẫn vô thức lót bên dưới muội muội.

Rốt cục là sao vậy chứ? Bùi Ôn Tư nghĩ.

Huynh muội loạn luân bất tuân cương thường luân lý, thiên đạo sẽ không thừa nhận hôn sự này.

Động tĩnh nơi này quá lớn thu hút chú ý của gia nô. Người phụ trách trông giữ Tư Vãn cuối cùng cũng phát hiện điều khác lạ, họ xông vào đây, dễ dàng kéo Tư Vãn đang đè trên người Bùi Ôn Tư ra, nàng gào khóc, rít thất thanh, vùng vằng tóm lấy Bùi Ôn Tư dưới đất: "Ca ca! Ca ca! Ca ca ——"

Bùi Ôn Tư ngây người, tóc cậu bị kéo xõa tung, khóe mắt đo đỏ, thất thần nhìn muội muội cũng đầu bù tóc rối, ranh giới vốn dĩ được vạch ra do giới tính giờ đây bắt đầu mơ hồ lẫn lộn.

Tư Vãn bị bắt đi.

Bùi Ôn Tư lẳng lặng đứng ở đầu khác nhìn nàng, khoảng cách giữa hai kẻ từ khi chào đời dính nhau như hình với bóng ngày một xa.

. (Truyện chỉ đăng tại wordpress và wattpad kuroneko3026)

Từ sau đêm trước tân hôn Bùi Ôn Tư không còn gặp Tư Vãn. Chuyện cậu xuất giá thay Tư Vãn xảy ra quá đột ngột, không kịp chuẩn bị, Tư Vãn cũng chưa nói cậu biết dự định sau này.

Bùi Ôn Tư nhìn hoa tai ngọc nhỏ trong lòng bàn tay. Tư Vãn giao du với ai cậu cũng có ấn tượng, sao nhị công tử lại có liên quan đến Tư Vãn? Vì sao nhị công tử lại đưa hoa tai ngọc của Tư Vãn?

Đầu óc cậu mông lung, không hiểu hàm ý trong này.

Bất ngờ bị người ôm lấy từ phía sau, giọng Triệu Thanh Duyên vang ngay bên tai: "Em đang nhìn gì thế?"

Bùi Ôn Tư lập tức lấy lại tinh thần, đối diện với ánh mắt của Triệu Thanh Duyên, theo bản năng muốn giấu giếm: "À, à... không có gì, một mặt hoa tai ngọc thôi..." Nói đoạn cậu nhìn ra bên ngoài, ngoài trời vẫn chưa tối hẳn.

Triệu Thanh Duyên ôm cậu, giữ cằm cậu cúi hôn. Cả hai quấn quýt môi lưỡi phát ra tiếng nước ám muội, bây giờ Bùi Ôn Tư mà bị hắn chạm sẽ mềm chân ngay, mà lúc này lại càng không thể chống đỡ, cậu cố đẩy Triệu Thanh Duyên vẫn còn muốn hôn tiếp ra hòng kiếm chủ đề: "Trời, trời còn chưa tối... Sao, sao chàng về sớm vậy..."

Tay Triệu Thanh Duyên mò đến một chỗ ấn khẽ một cái, nháy mắt Bùi Ôn Tư mềm oặt trong lòng hắn. Đôi mắt của Triệu Thanh Duyên đen đến mức phát sáng, trong giọng nói trầm khàn ngập ngụa tình dục: "Phu nhân, ta rất nhớ em..."

Từng tiếng gọi khiến tai Bùi Ôn Tư nóng ran, loáng một cái bị bế lên trên giường.

Cậu tiếp nhận tất cả của Triệu Thanh Duyên bằng cơ thể mình, cảm tưởng như mọi thứ của mình đều bị cướp đoạt.

Tựa như chết chìm...

Chết chìm...

Chìm...

Không hiểu sao lời đạo sĩ nói lại vang vọng ngay bên tai.

—— Cậu gặp phải vật dơ bẩn ở trong nước, tà ma nhập vào cơ thể....

Trong nước... có vật...

Bùi Ôn Tư chìm ở dưới nước mở choàng mắt ra như có cảm ứng.

Bùi... Ôn Tư...

Dưới đáy hồ toàn bùn lầy chỉ có một cái đầu lâu trơ trọi, da thịt thối rữa không phân biệt được nguyên trạng, đôi mắt đen kịt đang dõi nhìn cậu, miệng mở ra khép lại.

Bùi Ôn Tư.

Chẳng phải em đã đồng ý sẽ gả cho ta rồi sao?

Hết 04.

- - - - - - - - - - - -

W Sơn Võng chuyên viết thụ vạn người mê + thể chất hút biến thái...