Cách qua cánh cửa vẽ đầy chú văn, thoáng ẩn thoáng hiện thấy hai bóng dáng gõ cửa ở bên ngoài. Hai ả cào móng tay lên cửa phát ra tiếng rít tai sắc bén, có vẻ rất khó hiểu vì sao cánh cửa này kiên cố như thế, cào suốt bao lâu mà vẫn không bị móng tay của hai ả cào nát.
"Phu nhân..."
Kẻ cào cửa ở bên ngoài gọi liên tục không ngừng nghỉ, giọng càng lúc càng khó nghe. Bùi Ôn Tư che miệng đề phòng mình bất cẩn nuốt nước bùa, run rẩy không thể ức chế. Tiếng động bên ngoài xộc vào trong tai khiến đầu cậu đau như sắp nứt ra.
Tư Vãn thấy cậu túa mồ hôi trán, khó chịu tột độ thì ôm cậu vào lòng nhỏ giọng dỗ dành.
Lão đạo sĩ nhắm mắt rung chuông, lẩm bẩm xong mở trừng mắt ra, hét lớn: "Cút!"
Ngoài cửa ngay lập tức hét thảm, Xuân Đào và Thu Sương đau đớn lăn lộn dưới sàn, tiếng hét thay nhau ngày một thê thảm.
Bùi Ôn Tư sợ hãi tái mét mặt, khép chặt đôi môi không còn chút màu máu.
Lão đạo sĩ vê một ít tàn tro: "Người giấy?"
Người giấy là một loại vật phẩm dùng trong mai táng, các ả không có linh hồn riêng, được đốt để tế điện vong linh, trở thành vật sở hữu của người chết, bên trong rỗng tuếch, thứ giữ cho chúng tiếp tục hành động chính là lòng chấp niệm của ác quỷ.
Tiếng thét chói tai nữ tính dần biến thành tiếng cười nanh ác, vang dội, tro giấy và ngọn lửa đan xen, vốn dĩ giọng của người giấy không nhu mì bằng nữ tử, giờ đây bị lửa nhen nhóm càng trầm khàn giống nam tử.
"Phu nhân! Phu nhân chúng ta sẽ hầu hạ người thật tốt!"
"Ngài mở cửa nhìn chúng ta đi chứ!"
"Để chúng ta đến đón ngài..."
...
Động tĩnh ngoài cửa dần dần ngừng lại.
Nhị công tử đợi một lúc rồi hỏi: "Hai ả chết rồi à?"
Lão đạo sĩ hơi gật đầu, nhưng không hề thả lỏng căng thẳng, ông nhìn chằm chặp ra cửa.
Bùi Ôn Tư thẫn thờ, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, não cậu không vận hành được.
Xuân Đào và Thu Sương... chết rồi?
Phòng ốc cũ nát, không biết nơi nào có kẽ hở để lọt gió vào phát ra âm thanh như tiếng khóc thút thít. Xung quanh vốn dĩ hoang vu, có thêm âm thanh đó càng khiến người ta hoảng hồn.
Bàn tay cầm kiếm đồng xu của lão đạo sĩ hơi run run, ông nhìn tứ phía, móc ra tấm vải trắng phủ lên đầu Bùi Ôn Tư, Tư Vãn giật mình trước hành động của ông: "Đây là gì?"
"Tấm vải liệm." Giọng lão đạo sĩ bình thản, ông nhìn Bùi Ôn Tư, "Cậu tránh dưới tấm vải bố này, lát nữa dù phát sinh chuyện gì cũng không được lên tiếng, không được phun nước bùa trong miệng ra, ngoan ngoãn trốn ở đây, tốt nhất đừng cử động, nghe không!"
Bùi Ôn Tư gật đầu lia lịa.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Khác với âm thanh như tung bay của hai ả thị nữ trước đó, bước chân lần này từ tốn nặng nề như là bước chân của người sống.
Song người trong phòng ai nấy hết sức căng thẳng.
"Cộc cộc." Cửa lại bị gõ.
Giọng nói dịu dàng như nước của Triệu Thanh Duyên vang bên ngoài cửa: "Phu nhân, em có ở trong không?"
Không ai trả lời,
"Để ta xem cái nào." Triệu Thanh Duyên chớp mắt, cách qua cánh cửa đóng kín, mọi người ở bên trong bỗng có cảm giác bị rình rập, hắn cong khóe miệng mỉm cười, "Chẳng phải muội muội ở đây sao, nhị đệ cũng có mặt. Mọi người đều ở đây, vì sao không ai mở cửa cho ta?"
Sắc mặt lão đạo sĩ trở nên xấu xí, rõ ràng ông đã vẽ chú ngữ trên cửa ngăn chặn mắt quỷ, nhưng giờ đây xem ra nó không hề có tác dụng với Triệu Thanh Duyên.
"Là hai thị nữ ngu xuẩn của ta dọa mọi người sao?" Triệu Thanh Duyên cúi đầu nhìn tàn tro dưới chân, ánh mắt không nổi sóng, "Phu nhân bị dọa rồi à? Ta nhận lỗi với phu nhân, phu nhân quay về với ta nhé."
"Quỷ Lang quân!" Lão đạo sĩ nói lạnh lùng, "Đừng hòng làm bộ làm tịch ở đây!"
Gáy bắt đầu phát nóng, Bùi Ôn Tư hơi khó chịu, muốn gãi nó nhưng bị Tư Vãn phát hiện đè tay lại.
"Hử?" Triệu Thanh Duyên ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội, "Em nói gì ta nghe không hiểu. Phu nhân đừng nghịch, nhanh mở cửa cho ta."
"Đừng giả vờ nữa, chúng ta đã biết rõ bộ mặt thật của ngươi." Lão đạo sĩ vẫn chỉ kiếm đồng xu vào cửa đề phòng tên ác quỷ phá cửa xông vào, "Quỷ Lang quân, hoặc ta nên nọi ngươi là La Quả?"
Ác quỷ miệng đầy lời giả dối khoác lớp da người ra trò ra dáng, làm bộ làm tịch. Kỹ năng diễn xuất của hắn gần như có thể đánh tráo mắt người, chỉ nhìn thôi thì không ai phát hiện quân tử khiêm nhường trước mặt lại là một tên ác quỷ.
Chuông đồng treo trong phòng lay động kịch liệt vì cảm nhận được quỷ khí nồng nặc, kể từ lúc bị gọi tên, ác quỷ bên ngoài cửa không còn tiếp tục che giấu, trên người toát ra oán khí ngút trời.
"Ta nhận ra y phục của ngươi," Triệu Thanh Duyên... La Quả cười nhếch môi, "Ngươi cùng sư môn với em ấy."
Lão đạo sĩ cắn răng kìm chế gì đó: "La Quả, ngươi hà tất dây dưa bám riết ở đây, sư thúc tổ của ta năm ấy xuống núi trừ quỷ đã xuống hoàng tuyền vì ngươi, ngươi tổn hại thiên lý, ép ngài ấy kết minh hôn với ngươi, bây giờ còn bám lấy kiếp khác của ngài ấy, đầu độc tâm trí, lừa gạt ngài thành thân với ngươi, ngươi nghĩ ngài ấy sẽ thích ngươi thật sao?"
"Dây dưa, bám riết." La Quả cười, bất ngờ hung hăng va vào cửa. Chú ngữ vẽ trên cửa bị quỷ khí của hắn ăn mòn, đánh tan không ít. La Quả lên tiếng nói chuyện, giọng hắn xông đến từ bốn phương tám hướng, hỗn hợp với giọng nữ trẻ con quỷ dị khác, "Tên đạo sĩ mũi trâu như ngươi biết cái gì! Chẳng qua là nghe hơi nồi chõ được dăm câu mà dám ở đây khoa tay múa chân với ta!"
"Không xong, tránh ra!" Lão đạo sĩ lớn tiếng.
Cửa bất thình lình bị phá hủy từ bên ngoài, nứt vỡ xẻ năm xẻ bảy, Bùi Ôn Tư trốn bên dưới vải trắng, Tư Vãn ôm trùm người cậu ở phía trước không để cậu bị mảnh vụn găm vào người.
La Quả phá cửa lớn, toan bước vào thì dây thừng đỏ chắn ở cửa rung lắc dữ dội, kéo theo chuông treo trên đó réo vang vọng, La Quả như phải bỏng dừng bước chân, lão đạo sĩ nhìn chuẩn thời cơ, nâng kiếm xông lên đánh hắn. La Quả chạm phải những pháp khí của ông thì cũng hiện ra gương mặt dữ tợn, cả hai triền đấu ra tới bên ngoài.
Tiếng đánh nhau ở cách không xa, Bùi Ôn Tư nhẫn nhịn cảm giác khó chịu ở gáy, thái dương lấm tấm mồ hôi.
Tư Vãn hoảng loạn: "Ca ca... Ca sao rồi?"
Bùi Ôn Tư không còn sức lực, miệng ngậm nước bùa nói không nên lời. Trong ngơ ngẩn cậu quên mất mình đang ở đâu, chỉ loáng thoáng cảm thấy xung quanh tối đen, nóng rát, khắp nơi toàn một màu đỏ.
Có người ghé vào tai cậu thầm thì, Bùi Ôn Tư, chẳng phải em đã đồng ý sẽ gả cho ta sao, em quên rồi à? Chính miệng em đồng ý với ta!
Đầu Bùi Ôn Tư đau muốn nức toạc ra.
Ta, ta không nhớ... Không, không phải ta...
Cậu nhớ lại câu chuyện lão đạo sĩ kể, Bùi Ôn Tư thầm nghĩ nếu thật sự câu nói kia được phát ra từ cửa miệng Ôn đạo trưởng thì khi đó, chủ ý của Ôn đạo trưởng... có lẽ, có lẽ chỉ để ác quỷ buông lỏng cảnh giác thôi...
Đầu Bùi Ôn Tư nhức nhối.
Giả... Tất cả là giả...
"Giả..." Ngoài cửa, La Quả lẩm bẩm.
Lão đạo sĩ thấy hắn nghe lọt lời mình thì nói tiếp: "Không sai, ngươi hiểu ra rồi, hà cớ gì dây dưa không buông?
Mặt La Quả bị kiếm của lão đạo sĩ xoẹt qua một đường vết thương, hắn ký túc trong thân xác con người nên cũng cảm nhận được cơn đau, hắn lau vệt máu này, toàn thân hưng phấn run rẩy, đằng sau sự run rẩy lộ ra nụ cười vô cùng vặn vẹo:
"Nhưng ta xem là thật."
Không biết bên ngoài phát sinh chuyện gì, chỉ nghe thấy lão đạo sĩ hét thảm, kế tiếp Bùi Ôn Tư nhìn thấy lão đạo sĩ nặng nề ngã vào trong nhà, phun ra búng máu. Nhị công tử kinh hô, chạy đến đỡ ông.
Dây thừng đỏ chắn cửa đứt đoạn, La Quả cuối cùng cũng suôn sẻ đi vào cửa. Tóc tai rối bù, ánh mắt âm hiểm, Bùi Ôn Tư khép chặt miệng không để bản thân phát ra âm thanh, đến giờ khắc này nhìn thấy Triệu Thanh Duyên như thế kia, cậu mới có thể xếp tên ác quỷ ăn tươi nuốt sống trong câu chuyện của lão đạo sĩ khớp với kẻ trước mặt, không biết vì sao mà Bùi Ôn Tư cứ cảm giác tim mình khó chịu cùng cực.
Ánh mắt La Quả lạnh lẽo, hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua trong phòng, không tìm được người mình muốn tìm thì quay sang lão đạo sĩ: "Em ấy đâu?"
Hắn không nhìn thấy mình? Bùi Ôn Tư nghĩ, mò mẫm vải trắng trên đầu.
Lão đạo sĩ ho ra ngụm máu, cười với hắn. La Quả như ý thức được điều gì: "Ngươi đã làm gì?"
"Một ít mánh khóe thôi, đừng nói ngươi không nhận ra nhé." Lão đạo sĩ nói, "Cậu ta ở ngay bên cạnh ngươi, có thể nhìn thấy ngươi cũng có thể nghe được ngươi nói chuyện."
La Quả nghiêng đầu: "Phu nhân?"
Không ngoài dự đoán, không ai trả lời hắn.
La Quả cực kỳ có tính kiên nhẫn, hắn bắt đầu thong thả bước đi trong phòng sờ từng tấc một, khí đen trên người hắn lộ ra như cũng đang tìm kiếm gì đó. Bùi Ôn Tư nín thở tập trung tinh thần không dám lên tiếng, không dám có động tác nào. Bùi Ôn Tư thấy tay La Quả sắp chạm vào mình, cậu căng thẳng tột độ, một khắc sau tay La Quả chọc xuyên qua người cậu không chút trở ngại.
Bùi Ôn Tư sững sờ.
La Quả không những không nghe thấy giọng cậu, không nhìn thấy bóng dáng cậu mà song song đó, còn không thể chạm được cậu.
Rõ ràng cùng ở dưới một mái hiên mà một mình hắn bị phong ấn năm giác quan về Bùi Ôn Tư.
Hiển nhiên La Quả cũng hiểu ra điều này, hai mắt đỏ ngầu, chỉ trong chớp mắt đi đến trước mặt lão đạo sĩ, vung tay đánh ngất nhị công tử xong xách lão đạo sĩ trọng thương lên: "Nói! Rốt cục ngươi đã làm gì?!"
Ngực áo lão đạo sĩ thấm đầy máu, hơi thở cũng yếu ớt dần: "Ngươi còn... sống nhiều hơn ta 300 năm, chuyện ta làm chẳng qua là tài mọn trong mắt ngươi, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao? Sở dĩ ngươi không thể cảm nhận được sự tồn tại của cậu ta, gốc rễ không phải là do ta làm gì, mà là do..." Lão đạo sĩ cười, "Cậu ta là người, ngươi là quỷ, Quỷ Lang quân!"
"Cậu ta không muốn hiện thân gặp ngươi..."
Rốt cục La Quả bị chọc giận, vẻ mặt dữ tợn nhăn nhó không ra hình thù, hắn liên tục nói mấy chữ hay lắm, sức lực trên tay ngày một lớn, nắm tóc lão đạo sĩ: "Vậy ta giết ngươi trước rồi giết tất cả người, để xem em ấy có nguyện ý lộ diện gặp ta không!"
Nói xong muốn vặt đầu lão đạo sĩ xuống.
Bùi Ôn Tư khiếp đảm suýt vỡ mật, Tư Vãn không kịp kéo cậu, cậu phun nước bùa chui ra từ dưới tấm vải liệm, lớn giọng hét về phía bên đó: "Đừng ——"
"Bụp" một tiếng, đầu lão đạo sĩ rụng xuống đất lăn xa mấy mét.
La Quả buông tay, cơ thể lão đạo sĩ mềm oặt ngã xuống. Hắn nhỏ giọng nức nở, nhưng khuôn mặt lại trưng vẻ hưng phấn tột cùng, chầm chậm quay người lại nhìn Bùi Ôn Tư cuối cùng cũng xuất hiện.
"Cuối cùng em cũng lộ diện gặp ta..."
Đầu óc Bùi Ôn Tư vẫn mông lung. Lão đạo sĩ chết ngay trước mặt cậu, đầu một nơi thân một nẻo, tử trạng thê thảm. Rõ ràng một hồi trước còn nói chuyện với cậu, như thể mọi thứ trên người cậu đã bất động, Bùi Ôn Tư không tài nào suy nghĩ, ngây ra nhìn mọi chuyện trước mắt, chớp mắt, một giọt nước nóng hổi chảy xuống.
La Quả thật sự đang khóc, cũng thật sự đang cười. Hắn bước từng bước đến chỗ Bùi Ôn Tư, còn Bùi Ôn Tư thì như một con mồi chịu kinh hãi đứng ngây ra đó.
Tư Vãn bị dọa hôn mê nhưng bây giờ không ai để tâm nàng.
Môi Bùi Ôn Tư giật giật vô thức muốn hỏi hắn vì sao giết người, nhưng lời nói đến cửa miệng lại cảm thấy vấn đề này không cần phải hỏi, đành im thin thít.
La Quả vươn tay muốn lau nước mắt cho cậu, chợt nghĩ đến gì đó mà khựng lại, rút tay về.
Bầu không khí giữa cả hai căng thẳng vô cùng, không có ai lên tiếng đánh vỡ tình thế bế tắc này. Một lúc lâu sau La Quả lên tiếng trước.
"Em đang sợ ta à?"
Bùi Ôn Tư ngước mắt vừa khéo đối diện với đôi con ngươi đen kịt của La Quả, chúng như muốn hút cậu lọt vào đấy.
"Không sao."
La Quả lại vươn tay ra nắm lấy tay Bùi Ôn Tư. Sức hắn rất lớn, nắm siết tựa một mối hàn sắt. Bùi Ôn Tư ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy nụ cười vừa bệnh hoạn vừa vặn vẹo trên khuôn mặt La Quả.
"Dù sợ hãi cách mấy thì em cũng chỉ có thể ở bên ta."
Một ngày nào đó rồi em sẽ quen thôi. Quỷ có thời gian rất dài, ta có thể đợi được đến ngày ấy.
Bùi Ôn Tư bắt đầu chóng mặt, cậu vịn cơ thể loạng choạng, La Quả ở trước mặt xuất hiện bóng chồng, cơ thể càng lúc càng nặng trịch, còn khóe môi của La Quả thì ngày một cong lên.
Ở phương xa, mặt trời mới ló ở đằng đông, tiếng gà gáy truyền đến.
Ý thức của Bùi Ôn Tư vẫn chưa hoàn toàn tan rã, cậu nhìn thấy khóe môi nhếch cười của La Quả cứng lại.
Phải, trời đã sáng.
Mà quỷ thì chỉ có thể đi trong đêm.
Đó là suy nghĩ cuối cùng của Bùi Ôn Tư trước khi rơi vào mê man.