Quỷ Phi Trọng Sinh: Ai Dám Đụng Đến Phu Quân Ta

Chương 11: Tẩu hỏa nhập ma




Mắt thấy Quỷ lão đầu lén lén lút lút liền muốn đem ra một đóng đồ gì đó, ý đồ tới gần Linh Thứu, con mắt của Hỏa loé lên, suýt nữa liền muốn ra tay đối phó cái lão quỷ đầu lớn mật này. Nhưng lại liếc mắt nhìn về phía Linh Thứu đang chuyên chú tu luyện, dừng một chút, cuối cùng chỉ là vẻ ra một đạo lực vô hình nhốt lại quỷ ảnh lão đầu, tiếp theo sau đó lại trở lại hộ pháp cho Linh Thứu.

Băng nhìn Hỏa ra tay, cũng không có động thủ nữa, chỉ là thoáng ngẩn người, còn nhíu mày.

Phải biết, ở trong ký ức của hắn, nàng so với hắn còn lạnh lùng hơn rất nhiều, hắn tốt xấu gì cũng chỉ là lười nói chuyện, mà nàng là từ trong người đã tản mát ra lạnh lẽo, chính là bạn nối khố* này của hắn dù xảy ra chuyện gì đều không thấy nàng ra tay, không nghĩ đến đối đãi chủ nhân, nàng cũng rất là che chở. (* bạn thân từ còn hồi nhỏ)

Đáng thương Quỷ lão đầu còn không biết chuyện gì xảy ra liền phát hiện mình không thể động đậy được. Muốn nói tới quỷ ở thế gian này, hầu như đều bị hắn ác chỉnh qua. Bây giờ đột nhiên bị nhốt lại, lão hiển nhiên rất là kinh ngạc.

Nhưng cho dù kinh ngạc, Quỷ lão đầu cũng không có hiển lộ ra bên ngoài một tia khủng hoảng nào, mà là nghi hoặc nhìn về phía người xuất thủ, không, ra tay là một tên quỷ, lúc này mới chú ý tới một nam một nữ quỷ bên cạnh tiểu nữ oa kia.

Quỷ lão đầu con ngươi đảo đảo xoay một cái, nhìn dáng vẻ của hai tên quỷ một nam một nữ kia hẳn là đang hộ pháp cho tiểu Nữ Oa?

Quái, trước tiên không nói quỷ tại sao hộ pháp cho người nha, liền nói hai tên quỷ này, nhìn tuổi cũng còn trẻ, làm sao liền cho lão quỷ ta có loại cảm giác ngột ngạt thế nhỉ? Hắn cũng chưa thấy qua người ta làm sao ra tay liền bị chế trụ, thế gian này lúc nào lại có hai tên quỷ mạnh mẽ thế này xuất hiện a?

Quả thực, mặc kệ là người vẫn là quỷ, đều là sóng sau xô sóng trước, sóng tạt vào bờ cát liền chết a! Quỷ lão đầu nghĩ, không nhịn được than thở liên tục, ánh mắt nhìn Băng với Hỏa càng là ước ao ghen tị, u oán cực kỳ.

Bất quá, Quỷ lão đầu trong con ngươi lại lóe qua một tia sáng, điều này cũng đại biểu hắn sẽ không lại cảm thấy tẻ nhạt không phải sao?

Bị mỗ lão quỷ nhìn chằm chằm, Băng với Hỏa đột nhiên cảm thấy một luồng cảm giác lành lạnh xẹt qua, liếc nhìn nhau, không khỏi sờ sờ quanh hai vai, nỗ lực giảm bớt cảm giác lành lạnh một chút.

Đương nhiên, những thứ này Linh Thứu đều không biết.

Giờ khắc này nàng chính là chìm đắm ở trong mộng mà chính mình tưởng tượng ra, xung quanh là một màu đen kịt. Giống như bị ám nguyên tố bao quanh. 

Mà nàng đang ở bên cạnh thu nạp ám nguyên tố dầy đặc ở xung quanh, ở bên trong nàng đang thu thập nổ lực hòa cùng chúng nó, lại không ngừng đè nén, khiến cho chúng nó dày đặt cũng cố lại.

Nói đến cũng thật buồn cười, toàn bộ thế giới này, lớn như thế, tất cả mọi người đều vứt bỏ nàng, xem như rác, chỉ có Mộ Hàn coi nàng là trân bảo, chỉ có Mộ Hàn luôn che chở bảo vệ nàng...

Nếu như người nàng gặp trước tiên là Mộ Hàn, thật là tốt biết bao, như vậy nàng sẽ không tự tay hại Mộ Hàn, không đau khổ đến mức dằn vặt bản thân đến bây giờ, nhưng trên đời này không có chữ nếu như, vận mệnh đã sớm an bày tất cả.

Hồi tưởng lại những chuyện nàng đã từng làm với Mộ Hàn, lại nghĩ đến nụ cười khổ trước khi chết của Mộ Hàn, đau lòng cùng hối hận đang xen, hơi thở Linh Thứu bỗng nhiên rối loạn, hô hấp không khỏi gấp gáp hơn.

Băng và Hỏa ở hai bên đang nhìn thấy mà cả kinh, vội vã vận linh lực bảo vệ tâm mạch cho Linh Thú, chậm rãi trấn an.

Một hồi lâu, Linh Thứu hơi thở ngổn ngang nhờ linh lực của Băng và Hỏa mới dần dần bình phục lại. Linh Thứu mê man mở mắt ra, trên trán còn lưu lại một tầng mồ hôi mỏng

"Chủ nhân, ngài không sao chứ?" Băng thấy Linh Thứu mở mắt ra lo âu hỏi.

"Hả? Ta có chuyện gì sao?" Nàng chỉ là cảm giác những ám nguyên tố vốn nghe lời đột nhiên rối loạn, làm cho nàng có chút không chống đỡ được.

Băng nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, không có chỗ không thoải mái chính là tốt rồi, sau đó cung kính mà lại có thâm ý khác nhìn Linh Thứu một chút: "Chủ nhân vừa nãy tu luyện phân tâm, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma."

Linh Thứu sửng sốt một chút, sau đó không khỏi cúi đầu cười khổ một tiếng, Mộ Hàn từng nói nàng là yêu tinh, mê hoặc tâm thần của hắn, không ngừng mà dằn vặt hắn, nhưng từ sau khi hắn chết ở trên tay nàng, hắn luôn thường tại mọi thời khắc mà dằn vặt nàng? Nàng không có cách nào quên hắn, không có cách nào không suy nghĩ tới.

Ai nói nàng không có tẩu hỏa nhập ma? Này không phải tẩu hỏa nhập ma lại là cái gì?

—-O—-