Thời gian trở thành con giun bò trong lòng đất, yên lặng không tiếng động thấy lại ánh mặt trời, đã hơn một tháng rồi.
Điện Phi Vân đã sớm không nhìn ra dáng vẻ đổ nát của ngày đó nữa, thậm chí còn lộng lẫy hơn trước kia, chỉ là cửa điện vẫn mãi đóng chặt, người người nhẹ giọng thì thầm, sợ sẽ làm phiền người bên trong điện.
Từ cửa cung màu son đến cổng chính điện, khoảng sân rộng lớn, hiện giờ cây cối đâm chồi, cỏ mọc én bay, mỗi một chỗ đều được chăm sóc cẩn thận.
Nhưng bất kể là con đường chính giữa, hai bên hành làng, hay là đình đài hẻo lánh, mái hiên trước cửa điện, cũng không nhìn thấy bóng dáng của chủ nhân nữa.
Thậm chí ít thấy cả người bên cạnh Quý phi Nương tử.
Trong điện, cách bài trí hoàn toàn khác so với trước đây, đồ vật đủ loại đủ kiểu đều rực rỡ hẳn lên.
Vị trí ban đầu của trường kỷ, dựng một tấm bình phong gỗ đàn hương vừa cao vừa rộng, hai mặt chạm khắc hoa văn cực kỳ phức tạp, ở giữa là một bức tranh sơn thủy um tìm, ung dung đoan trang.
Bức bình phong này, chia trong ngoài nội điện thành hai gian.
Trường kỷ Quý phi Nương tử ngày ngày nghỉ ngơi, chính là chiếc giường lớn chạm khắc hoa văn quý báu nhất trong gian phòng, bên cạnh giường có mấy tầng màn, khi kéo hết lên, cho dù ban ngày cũng giống như đêm tối.
Lúc này, trên giường.
Hề Nguyệt mở mắt ra, chỗ đỡ tự mình chậm rãi xoay người.
Tinh Lan nghe thấy động tĩnh, vội vàng tiến lên.
Đỡ nàng nửa ngồi dậy, nói: "Nương tử xin chờ một lát, nô tỳ châm trà cho người."
Tầm mắt của Hề Nguyệt dõi theo bước chân đi qua của nàng ấy.
Ấm trà sứ men xanh trên bàn trà cách đó không xa được nhấc lên, khi nước trà chảy ra theo đường cong ưu nhã vào chén trà, hòa hợp với ánh nắng, hơi nước li ti cùng với khói bay giao hòa nhảy múa.
Đủ mọi màu sắc lóng lánh chầm chậm bốc lên, đẹp đẽ nhàn nhã.
Làm cho khóe môi của nàng cong lên nhè nhẹ.
Tinh Lan cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra xong độ ấm của nước, rồi mới nâng tác tràn tới trước mặt Nương tử.
Đợi Nương tử uống xong rồi, cầm khăn tay nhẹ nhàng lau môi cho Nương tử, rồi lại đặt tách trà về chỗ cũ.
Lúc quay người lại, nhìn thấy Nương tử khẽ vời tay với nàng ấy.
Ý bảo nàng ấy tới gần một chút.
Tinh Lan tiến đến, cúi thấp người, cuối cùng ngồi lên chỗ để chân.
Hề Nguyệt vươn tay, khom eo cầm lấy cằm của nàng ấy, giống như cầm một đóa hoa mỏng manh.
Vuốt ve từng chút một những vết xanh tím sưng đỏ kia, đôi mày yếu ớt khẽ nhướng lên.
Thở dài, "Chắc chắn rất đau nhỉ......"
Tinh Lan hơi ngẩng đầu, nhìn Hề Nguyệt.
Nương tử của nàng ấy, cứ như hoa mẫu đơn quốc sắc gần như héo úa, đã cẩn thận điều dưỡng một thời gian, nhưng nhìn cũng vẫn không quá khởi sắc.
Nàng ấy ngày ngày theo dõi, luôn sợ hãi nếu không cẩn thận bỏ lỡ, Nương tử sẽ lặng lẽ rời đi.
Giọng nói của Hề Nguyệt dịu dàng lại hoảng hốt, "Là ta liên lụy ngươi rồi......"
"Nương tử đừng nói như vậy." Tinh Lan đỏ cả vành mắt.
"Mạng của nô tỳ đều là của Nương tử. Huống hồ cũng không tính là chịu khổ." Nàng ấy cười, "Người trong Thận Hình Ti của Bệ hạ đã âm thầm sắp xếp toàn diện, điện Phi Vân của chúng ta, đều là chút vết thương ngoài da."
Thận Hình Ti......
Hề Nguyệt rút tay lại, vô lực ngả người ra sau.
Ánh mắt không có tiêu cự ở không trung, như thể đột nhiên mất đi hồn phác.
...... Kẻ hại nàng, kẻ hại đứa con trong bụng nàng, chắc đều ở đó hết nhỉ.
...... Đứa con.
Tay lại sờ lên bụng dưới.
Đứa con, của nàng.
Khi Tinh Lan cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng, Hề Nguyệt mới biết mình lại khóc rồi.
"Nương tử cũng đường luôn khóc, ở cữ thiếu tháng cũng là ở cữ, khóc nhiều hại cơ thể, sẽ để lại căn nguyên bệnh tật."
Hề Nguyệt ngước mặt lên, mặt mũi tái nhợt giống như trong suốt, đôi mắt chớp rất chậm rất chậm.
Khóe môi không nhếch lên nổi, trong nháy mắt, ngay cả hơi sức nói chuyện cũng không tụ nổi.
Chỉ đành rũ mắt xuống.
Mắt không kìm nổi nhắm lại.
Mỗi một ngày, canh giờ nàng có sức lực có thể tỉnh lại, luôn là rất ít rất ít.
*
Màn đêm sắp buông xuống.
Chỉ còn mấy vệt đỏ sót lại tỏa ra chút ánh sáng.
Rải xuống nơi tôn quý nhất thế gian này.
Bức tường cung điện màu đỏ son, mái nhà mạ vàng, thị vệ tuần tra, Ám Vệ ở chỗ tối, thậm chí mấy ánh đèn mờ nhạt ở phía xa xa, cũng đều sắp bị bóng tối bao phủ.
Giữa trời đất, nghi trượng(*) màu vàng rực của Hoàng đế trở thành một tia màu sáng cuối cùng.
(*)仪仗 - Nghi trượng: nghi trượng; đồ nghi trượng (vũ khí, quạt, dù, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa)
Cửa cung điện Phi Vân mở ra, cũng là lần cuối cùng được mở ra trong ngày.
Nghênh đón Đế vương giá lâm.
Còn có một lần, là sáng sớm ngày hôm sau, cung tiễn thánh giá Đế vương.
Hai lần này, chính là thời điểm duy nhất trong một ngày, hai thị vệ canh giữ cửa ra vào có thể rời khỏi viên gạch dưới chân.
Cung Ngự bước nhanh đến trước cửa điện, bỗng dưng thả chậm bước chân, thả nhẹ âm thanh.
Những người phía sau nghi trượng cũng là, động tác thuần thục, lặng yên không một tiếng động cất kỹ nghi trượng rồi giải tán.
Cung nhân trước cửa điện nhỏ giọng hành lễ, lặng lẽ mở cửa cho Bệ hạ, khom người chờ đến sau khi Bệ hạ bước vào, lại lặng lẽ đóng cửa lại.
Sau khi tắm rửa thay y phục, Cung Ngự mới vào trong phòng.
Tinh Lan đứng canh giữ cách giường Bạt Bộ không xa cúi người hành lễ, rồi lùi về sau ra ngoài.
Nhất thời, chỉ còn lại hắn ở ngoài màn giường, cùng với nàng đang ngủ mê man trên giường.
Tay Cung Ngự chạm vào màn giường, hồi lâu không nhúc nhích.
Rõ ràng nàng hiếm khi có thể tỉnh lại vào canh giờ này, nhưng hắn cứ sợ, sợ làm phiền đến nàng.
Nhưng không nhìn thấy nàng, hắn không yên lòng.
Bàn tay đó dùng sức đến mức khớp xương trắng bệch.
Đột nhiên buông ra, quay người, từng nơi từng chỗ, dập tắt hết tất cả ngọn nến ở cách đó không xa.
Một mảnh mờ tối, bên cửa sổ có ánh trăng chiếu vào, ánh sáng lạnh lẽo vắng vẻ.
Lúc này hắn mới cẩn thận từng li từng tí vén màn giường ra.
Ánh sáng yếu ớt xuyên vào, chiếu lên gương mặt trắng bóng nhợt nhạt của nàng, giống như cánh hoa quỳnh, mỏng manh cũng thoáng qua tức thì.
Hắn chỉ dám đặt tay lên chóp mũi nàng, hơi thở quanh quẩn trên đầu ngón tay, lồng ngực nàng khẽ phập phồng, đều khiến cho hắn yên tâm vô cùng.
......
Cuối cùng, sau hơn nửa tháng, khi hắn vào điện có thể nhìn thấy nàng sống động ở bên trường kỷ, làm gì đó bên cạnh bàn, nghe thấy tiếng vang, quay đầu lại mỉm người, kinh ngạc vui mừng chào đón.
Hắn cũng thoải mái mỉm cười, rồi vươn tay ôm nàng vào trong lòng.
Không cần phải sợ hãi, không cần phải chỉ có thể nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, luôn hoảng hốt đi sờ dò xét hơi thở và mạch đập của nàng.
Hề Nguyệt ôm lấy cổ hắn, nhón chân lên, giọng làm nũng, "Sao đến giờ Bệ hạ mới trở về?"
"Buồn ngủ rồi?"
"Dạ," Nàng vùi đầu vào cổ hắn, ngữ điệu dinh dính sền sệt, "Dùng bữa tối xong, uống thuốc nữa, thì rất rất buồn ngủ."
"Vậy......" Cánh tay hắn đưa xuống, nhẹ nhàng bế nàng lên, đi vào trong, "Ngủ trước một lát?"
"Không muốn." Nàng chu môi, ra sức lắc đầu trong lòng hắn, giọng rầu rĩ, "Cả ngày thiếp mới có thể nhìn thấy chàng một lần......"
Hắn đặt nàng bên trường kỷ, ngồi xuống, ôm nàng,
Ánh mắt nàng cứ luôn dán lên mặt, lên người hắn, tay cũng nắm thật chặt lấy hắn.
Nhưng ánh mắt không ngăn được rã rời, cũng dần dần không ngẩng đầu lên được, sắp nghiêng hẳn sang một bên.
Được bàn tay lớn của hắn nâng lên, nhẹ nhàng đặt lên vai mình.
Dịu giọng dỗ dành, "Không sao, ngủ đi, ta ôm nàng."
Nàng liền triệt để buông lỏng tinh thần, hít thở đều đều.
*
Đến khi tinh thần nàng khá hơn chút nữa, lại dùng thuốc, cũng chống được cơn buồn ngủ, đã là lúc hoa xuân tàn rồi, đến lượt hoa sen mùa hạ trong hồ.
Hề Nguyệt thậm chí còn có tinh lực có thể cò kè mặc cả với Bệ hạ của nàng rồi.
"Bệ hạ, trước đó không cho thiếp ra khỏi cửa điện, hiện giờ thời tiết cũng ấm áp rồi, cuối cùng có thể để thiếp đến bên ngoài điện Phi Vân xem một chút rồi chứ?"
Cung Ngự có chút bất đắc dĩ, "Không được, nàng hỏi thêm bao nhiêu lần nữa cũng là không được."
Hề Nguyệt dựa vào lòng hắn chu môi, "Những thứ như hoa lê hoa đào kia có thể hái về cho thiếp ngắm, vậy hoa sen thì sao, hoa sen cũng sắp nở rồi, hồ sen cũng không xa."
Cung Ngự sờ sờ đầu nàng, an ủi: "Ngoan, nhịn thêm chút nữa, ngày mai bảo người trồng một chậu trong sân, qua mấy ngày, lại dẫn nàng đi."
"Vậy thiếp phải đợi tới khi nào đây," Hề Nguyệt đứng dậy khỏi lòng hắn, nhìn hắn với vẻ lên án, bộ dáng nhỏ ủy khuất vô cùng, "Chàng bận như vậy!"
Cung Ngự mở miệng muốn an ủi nàng.
Nhưng ngước mắt lên, nhìn vào mắt nàng, chợt khựng lại, hồi lâu không thể nói được.
Nhất thời hoàn toàn không thể nói chuyện tiếp.
Đôi mắt của nàng ngấn lệ, giống như một hố nước sâu, sóng nước lấp lánh tràn ngập đau thương.
Đau thương này nói cho hắn biết, điều nàng muốn nói, còn nhiều hơn cả những lời nói bên ngoài?
Rõ ràng là hắn vào ngày hôm đó, để nàng lẻ loi một mình ở trong điện, nếm trải tất cả bất lực cùng tuyệt vọng.
Trái tim chợt hung hăng thắt lại.
Hắn nhẹ nhàng lau qua khóe mắt nàng, từ phía trước ôm lấy nàng, ôm lấy trân bảo mà hắn trân trọng giấu kín không nỡ để chịu một chút tổn thương nào ở trong lòng.
Giọng nói chậm rãi thành khẩn, "Mấy ngày gần đây không chỉ quét sạch dư đảng, mùa mưa còn có nhiều thiên tai, lại vấp phải biên quan rối loạn, thực sự quá bận, qua mấy ngày nữa, rút ra thời gian rảnh sẽ dẫn nàng đi, được chứ?"
Hề Nguyệt có chút đờ đẫn, dừa vào lòng hắn hòa hoãn hồi lâu.
Thực ra lời nói khỏi miệng, nàng liền hối hận rồi.
Những cái hắn nói đó, nàng sao có thể không biết cơ chứ.
Im lìm một hồi lâu.
Lắc lắc đầu, giọng nói có chút khàn, "Thiếp cũng không phải nhất định phải đi bằng được, thiếp chỉ là, chỉ là......"
Chỉ là muốn nhìn hắn nhiều hơn, chỉ là cảnh sắc nhiều như vậy, hoa xuân sen hạ, lá thu tuyết đông, nàng muốn chia sẻ với hắn đầu tiên.
Chỉ là không kiểm soát nổi chính mình, luôn cứ bất an như vậy.
"Không sao hết," Hắn xoa xoa đầu nàng, "Nguyệt Nhi muốn làm gì, đều ghi lại, sau này ta sẽ dẫn nàng đi làm từng thứ một, nhất định không nuốt lời."
Hai mắt bỗng nhiên thật mơ hồ, nàng rũ mắt xuống, nhìn thấy nước mắt của chính mình đang rơi xuống.
Ra sức gật đầu, tiếng khóc nức nở mang theo làm nũng, "Ừm! Bệ hạ chàng nhất định không thể quên, nếu không sau thu thiếp sẽ tính sổ, muốn chàng bồi thường gấp đôi!"
Ngón tay hắn nâng mặt nàng lên, động tác trân quý, cầm khăn tay từng chút một lau nước mắt cho nàng.
Giọng nói chứa đựng ý cười, "Cho dù Nương tử bảo ta bây giờ bồi thường gấp đôi, ta cũng vui lòng."
Nàng nín khóc mỉm cười, "Nào có như vậy chứ."
Ngón tay móc vào thắt lưng của hắn, kéo từng chút, "Đúng rồi, thiếp cũng đã nghe lời của chàng rồi, mỗi ngày ăn ngon, ngủ ngon, cũng uống thuốc đàng hoàng, chàng cũng phải nghe lời của thiếp."
"Hửm?" Hắn đầu chạm đầu với nàng.
"Dù bận đến đâu, cũng phải chăm sóc tốt cho mình, không được không tranh thủ về được liền dứt khoát bỏ bữa tối."
Cung Ngự cười phá lên, nhéo mũi của nàng, "Chỉ bị nàng phát hiện một lần, còn nhớ rõ thế cơ à."
"Cái gì?" Hề Nguyệt nhướng mày, lông mày dần dần dựng thẳng lên, "Chàng được lắm, cái gì gọi là chỉ bị thiếp phát hiện một lần, thì ra còn có rất nhiều lần chưa phát hiện?"
Nói rồi, vươn tay liền muốn nhéo hắn.
"Oái," Hắn phối hợp trốn về phía sau, khóe mắt đuôi mày không giấu được ý cười, "Nương tử khoan dung một lần này, sau này nhất định không tái phạm nữa."
......
Thời điểm hắn lại phải đi, nàng níu kéo hắn không nỡ, muốn nói lại thôi.
Cung Ngự hôn hôn ấn đường của nàng, "Đi vào đi, muộn chút liền trở lại rồi."
Nàng không buông tay.
Một đôi con ngươi nhìn hắn, cực kỳ ân cần, "Bệ hạ, những lúc thế này, chàng tuyệt đối phải cẩn thận."
"Biết," Hắn rất nghiêm túc trả lời nàng, "Đều có sắp xếp rồi, nàng yên tâm."
Cánh tay nàng càng nắm chặt hơn chút, thật lâu, mới buông ra.
Cuối cùng nhìn hắn, mỉm cười xinh đẹp, nhón chân lên, nhẹ nhàng tặng nụ hôn tạm biệt.
Trong nháy mắt, hô hấp của hắn đều ngưng lại.
Mắt đen trầm trầm, phản chiếu dáng vẻ của nàng.
Nhìn thấy vành tai nàng hơi đỏ.
Hề Nguyệt đang muốn lùi lại, hắn chợt tiến lên một bước, một tay đặt ở eo, một tay sau đầu nàng, cúi đầu xuống, tiến quân thần tốc.
Thật lâu.
Lâu đến mức khiến giọng nói của nàng đều chỉ có thể hừ ra từ mũi, mềm mại đến mức hóa thành nước, dựa vào chống đỡ của cánh tay hắn, cuối cùng mắt long lanh nước thất thần, không thể thốt ra một chữ nào.