Nhiếp Trường Bình không bỏ cuộc, lại khoác vai Tiêu Hề Hề, còn muốn nói gì đó với nàng, thì thấy rèm trúc cuốn lên.
Lạc Thanh Hàn ngồi trong xe, mặt không biểu cảm nhìn hai người họ, ánh mắt lạnh băng.
Không biết vì sao, Nhiếp Trường Bình cảm thấy sau lưng lạnh toát, bàn tay đang khoác vai Tiêu Hề Hề theo bản năng bỏ xuống.
Y cười hì hì với Thái tử “Điện hạ có gì dặn dò?”
Giọng điệu Lạc Thanh Hàn lạnh lùng “Nếu ngươi cảm thấy ngồi xe ngựa quá nhàm chán, vậy ta tịch thu xe ngựa của ngươi.”
Nhiếp Trường Bình cả kinh, kêu ca “Nếu người tịch thu xe ngựa của ta, ta làm sao xuống phía Nam?”
“Ngươi có thể cưỡi ngựa, hoặc đi bộ cũng được.”
Cuối cùng, giữa đi bộ và cưỡi ngựa, Nhiếp Trường Bình uất ức chọn cưỡi ngựa.
Y cưỡi ngựa do thị vệ dẫn đến, đi lên phía trước đội ngũ.
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn dừng trên người Tiêu Hề Hề, trong giọng điệu có hơi không vui.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên xe.”
Tiêu Hề Hề tức tốc leo lên xe.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng “Ta lại không biết, nàng và Nhiếp Trường Bình từ khi nào mà thân thiết như vậy?”
Tiêu Hề Hề nhanh chóng thanh minh “Không có, ta không hề quen biết y, tự y cứ bám lấy ta, không liên quan đến ta, ta vô tội!”
“Lần sau y lại bám lấy nàng, nàng cứ tới tìm ta.”
“Vâng.”
Lạc Thanh Hàn nhìn bả vai bị người khác ôm của nàng, càng nhìn càng khó chịu, lạnh lùng nói “Lại đây.”
Tiêu Hề Hề không hiểu gì nhưng vẫn tiến lại gần.
Lạc Thanh Hàn dùng khăn tay cẩn thận lau vai cho nàng.
Lau xong còn không quên dặn nàng lần nữa.
“Tránh xa Nhiếp Trường Bình một chút, tên đó rất bịp bợm, đừng để bị lừa.”
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn gật đầu “Vâng, nô tài biết rồi.”
“Lúc không có ai, nàng không cần phải tự xưng nô tài.”
“Vâng.”
Thấy nàng khá nghe lời, không vui trong lòng Lạc Thanh Hàn cuối cùng cũng tiêu tán.
Hắn tiện tay mở chiếc hộp gỗ bên cạnh, lấy ra một cuốn sách dày cộp.
Trước khi rời cung, Thái sư đặc biệt tặng hắn một rương sách, bảo hắn dành thời gian đọc hết những cuốn sách này, đọc xong thì viết ra cảm nghĩ, sau khi về kinh, Thái sư sẽ đích thân kiểm tra bài tập về nhà.
Vì vậy Lạc Thanh Hàn khi nào có thời gian rảnh sẽ đọc sách.
Tiêu Hề Hề thầm nghĩ làm Thái tử cũng khổ thật, đi công tác còn phải làm bài tập về nhà, làm trâu làm ngựa cũng không thảm như hắn.
Nàng cũng không quấy rầy Thái tử đọc sách, tự giác tìm một vị trí tốt, nằm xuống nhắm mắt, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Lạc Thanh Hàn đọc hết tấu chương này đến tấu chương khác, nữ nhân đang ngủ bên cạnh thỉnh thoảng trở mình.
Bầu không khí yên tĩnh hài hòa.
Đoàn xe đi suốt một tháng.
Một tháng qua, Thái tử đi đến đâu cũng được quan viên địa phương tiếp đón nồng nhiệt, từng tấc đất hắn nhìn thấy đều đã được dọn sạch từ trước.
Thế nên những thứ hắn nhìn thấy, đều là những gì người khác bằng lòng cho hắn thấy.
Lạc Thanh Hàn không hài lòng, nhưng hắn cũng biết nóng vội sẽ không làm được gì, nếu hắn muốn thành công, phải từ từ tính toán.
Đoàn xe dừng lại ở huyện gần sông Di, họ dự định ở đây dừng chân một đêm, rồi mới tiếp tục lên đường.
Nhìn dịch trạm bình thường trước mặt, trong lòng Tiêu Hề Hề dao động, như có cảm ứng gì đó.
Nàng đến gần Thái tử, nhẹ giọng nói “Điện hạ, nơi này không an toàn.”
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn hơi thay đổi, hắn không hỏi nàng làm sao có kết luận này, mà chỉ hỏi “Tại sao không an toàn?”
Tiêu Hề Hề nhắm mắt, bói một quẻ trong lòng, sau đó mở mắt.
“Sợ là tối nay có người làm chuyện bất lợi cho người, người phải cẩn thận.”
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn thâm trầm, thản nhiên đáp lại.
“Ta biết rồi.”