Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Ra ngoài không cần tuân theo quy tắc trong cung, từ giờ mỗi bữa chỉ cần năm món một canh là được.”
Thường công công cả kinh “Sao có thể? Người là Thái tử Điện hạ, thân thể ngàn vàng, sao có thể ăn ít như vậy?”
“Ta vốn ăn không nhiều, mỗi bữa hai mươi món, ta chỉ ăn chút ít, phần còn lại bỏ đi rất lãng phí. Đây là cung quy do tổ tiên đặt ra, ta không đổi được, nhưng ở ngoài cung không cần phô trương lãng phí như vậy, mọi thứ đơn giản là được.”
Thường công công nghe hắn nói như vậy càng thêm đau lòng, cảm thấy Thái tử chịu thiệt thòi, thở dài nói “Nô tài biết rồi.”
“Các ngươi lui xuống đi, ở đây có Tiêu Tây hầu hạ ta là được.”
Thường công công dẫn cung nữ thái giám lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề.
Lạc Thanh Hàn bảo nàng ngồi xuống.
Tiêu Hề Hề cũng không khách khí, quỳ ngồi trên đệm đối diện hắn.
Như thường lệ, nàng múc canh cho Thái tử trước, đợi hắn ăn rồi, nàng mới động đũa.
Chuyến đi lần này bọn họ mang theo ngự trù, tay nghề đương nhiên không chê vào đâu được, nhưng vì nguyên liệu có hạn nên hương vị món ăn vẫn kém hơn ngự thiện.
Lạc Thanh Hàn đã quen dùng ngự thiện, cắn một miếng đã nhận ra khác biệt.
Hắn nhìn nữ nhân đối diện.
Nàng vẫn ăn uống vui vẻ như thường, không hề bất mãn bữa ăn đơn giản.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ thỏa mãn của nàng, Lạc Thanh Hàn cảm thấy thức ăn trước mặt càng ăn càng ngon, không khỏi ăn nhiều hơn.
Ăn uống no đủ xong, Thường công công dẫn người vào thu dọn bát đũa.
Người ăn no thì rất dễ buồn ngủ.
Tiêu Hề Hề ngáp một cái “Điện hạ, đêm nay nô tài ngủ ở đâu?”
Lạc Thanh Hàn “Nàng ngủ ở đây.”
Ở đây? Tiêu Hề Hề nhìn xung quanh, thấy chỉ có một chiếc giường trong phòng, nàng chớp mắt “Người muốn để nô tài ngủ dưới đất sao?”
Thân là cá muối, dĩ nhiên nàng ngủ đâu cũng được, nhưng nếu được lựa chọn, nàng vẫn thích ngủ trên giường hơn.
Lạc Thanh Hàn “Nàng cùng ta ngủ trên giường.”
Tiêu Hề Hề do dự một giây giữa sàn cứng và giường mềm, quyết đoán đưa ra quyết định.
“Vâng, Thái tử Điện hạ.”
Dù sao nàng cũng không phải chưa từng ngủ cùng Thái tử, ngủ thêm vài lần cũng không sao, quen là được.
Thường công công biết thân phận của nàng, nên không có phản ứng gì, nhưng cung nữ hái giám khác lại không biết Tiêu Hề Hề là nữ.
Khi bọn họ nghe Thái tử muốn giữ một tiểu thái giám ngủ cùng, ai nấy đều sững sốt, ánh mắt nhìn Tiêu Hề Hề trở nên vô cùng phức tạp.
Không ngờ tiểu thái giám này lợi hại như vậy, vừa tới đã dụ dỗ được Thái tử giữ lại qua đêm.
Điều càng không ngờ là Thái tử là người không kị chay mặn.
Quá khác xa với hình ảnh cao lãnh mà Thái tử thường ngày thể hiện rồi.
Dù trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, ngoài mặt đều giả vờ như không có chuyện gì, làm những chuyện mình nên làm.
Bọn thái giám bưng nước nóng hầu hạ Thái tử Điện hạ tắm rửa.
Tiêu Hề Hề tự giác trốn đi, tránh nhìn thấy những thứ không nên nhìn.
Bảo Cầm không ở bên cạnh, nàng hiện tại chỉ là một thái giám, không có người hầu nàng tắm rửa, tất cả đều phải tự mình làm.
May là trước kia ở trên núi cũng là nàng tự chăm sóc mình, khả năng tự lực vẫn rất ổn.
Nàng xuống lầu tìm nhà bếp, đun nước nóng, rửa mặt, súc miệng bằng nước muối rồi ngâm chân vào nước nóng.
Vì ở trong xe ngựa cả ngày nên nàng khá sạch sẽ, không cần tắm rửa thay y phục.
Tiêu Hề Hề đổ nước rửa chân, nàng vừa quay lại thì đụng phải Nhiếp Trường Bình.