Tiêu Lăng Phong giải thích nói “Ta cũng không muốn lại gần, nhưng nàng cũng thấy rồi đó, Thái tử Điện hạ đích thân đưa nàng ta tới đây, dặn ta chăm sóc thật tốt, Thái tử Điện hạ rất sủng ái nàng ta, nếu chúng ta đắc tội nàng ta, sau này nàng ta nói bậy trước mặt Thái tử thì phải làm sao? Dù trong lòng nghĩ thế nào, ít nhất ngoài mặt cũng phải làm cho tốt, đừng làm Thái tử nảy sinh hiềm khích với chúng ta.”
Thật ra Tiêu Lăng Phong cảm thấy rất tiếc.
Sở dĩ ông đồng ý đưa Tiêu Hề Hề vào cung tham gia tuyển tú, là muốn đuổi sát tinh này đi càng sớm càng tốt, tránh làm hại đến người trong nhà, không ngờ nàng ta lại được chọn.
Kết quả nàng ta không chỉ trở thành Lương đệ của Thái tử mà hiện tại còn được Thái tử sủng ái.
Nếu nàng ta không có mệnh cách đáng sợ đó, nếu nàng ta chỉ là một cô gái bình thường, Tiêu Lăng Phong có thể nhờ nàng ta kéo gần mối quan hệ giữa ông và Thái tử.
Tiếc là, nàng ta lại có mệnh cách thiên sát cô tinh.
Dù nàng ta có được sủng ái đến đâu, Tiêu Lăng Phong cũng không dám đến gần, chỉ đành từ bỏ một cơ hội tốt như vậy.
Tiết thị không hiểu chuyện trong triều, bà chỉ biết chuyện này liên quan đến Thái tử, nên bà phải nghe theo phu quân.
Bà không tranh cãi nữa, cau mày nói “Vậy thiếp sai người mang thức ăn đến cho nàng ta.”
“Đi mau đi mau.”
Không lâu sau, bọn nha hoàn mang hộp thức ăn vào Noãn Hương Các.
Các nàng bày thức ăn lên bàn, sau đó tức tốc lui ra ngoài, không dám lại gần Tiêu Hề Hề.
Không ai trông chừng, Tiêu Hề Hề cảm thấy thoải mái.
Nàng ăn uống no nê xong, bọn nha hoàn lại vào tức tốc thu dọn bàn ăn, sau đó nháy mắt biến mất.
Nhìn cách bọn họ chạy trốn, như sợ thiên sát cô tinh Tiêu Hề Hề quấn lấy.
Tiêu Hề Hề ngủ cả buổi chiều, ngủ vô cùng sảng khoái.
Buổi tối, bọn nha hoàn lại đến đưa bữa tối.
Nàng ăn xong rồi lại tiếp tục ngủ.
Kiểu ngày tháng ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, quả là cuộc sống mà mọi con cá muối đều mơ ước!
Tiêu Hề Hề sâu sắc cảm nhận được ý nghĩa vui quên trời đất.
Đến nỗi sáng hôm sau khi rời phủ tướng quân, nàng có hơi không nỡ.
Tiêu Lăng Phong tiễn nàng lên xe ngựa, đích thân hộ tống nàng đến cổng Minh Đức.
Ngồi trong xe, Tiêu Hề Hề mở túi đen lấy một bộ y phục thái giám.
Nàng thay y phục, cúi đầu chỉnh thắt lưng, đáng tiếc không có gương, không biết nàng mặc y phục thái giám trông ra sao.
Xe ngựa dừng lại gần cổng Minh Đức.
Không lâu sau, đội ngũ hộ tống Thái tử từ đằng xa đi tới.
Lấn này Thái tử xuất hành, Thống lĩnh Ngọc Lân quân Triệu Hiền phụ trách bảo vệ, mang theo hai ngàn Ngọc Lân quân.
Ngoài ra, còn có gần một trăm người gồm Tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình, Thiếu phó, Thiếu bảo, thái y, ngự trù, xa phu, cung nữ thái giám, cộng thêm hành lý lương thực, có tổng cộng một trăm hai mươi cỗ xe ngựa.
Đường Chu Tước đã được dọn dẹp sạch sẽ, hai bên đường không có ai, chính vì vậy mà vị Trung Võ tướng quân Tiêu Lăng Phong và chiếc xe ngựa bên cạnh dường như càng bắt mắt hơn.
Triệu Hiền từ xa đã nhìn thấy ông.
Đội ngũ dừng lại trước cổng Minh Đức.
Tướng sĩ trấn giữ cửa thành lần lượt quỳ xuống hành lễ, bái kiến Thái tử Điện hạ.
Tiêu Lăng Phong cũng xuống ngựa, quỳ xuống hành lễ.
Xa phu phụ trách đánh xe ngựa của Tiêu Hề Hề vốn là thị vệ trong Ngọc Lân quân, hắn sớm đã nhận lệnh của Thái tử Điện hạ, lúc này lặng lẽ đánh xe tiến vào đoàn xe của Thái tử.
Cổng thành mở ra, Ngọc Lân quân hộ tống Thái tử rời Thịnh Kinh, tiến về phía Nam.