"Sở dĩ Hoàng thượng nóng lòng muốn cứu Quý phi chỉ đơn giản là vì duy trì mối quan hệ giữa Nam Nguyệt với Đại Thịnh. Lúc Quý phi về, Hoàng thượng nhất định sẽ không sủng ái nàng ta như trước. Đến lúc đó, Tâm Dao nhà chúng ta chẳng phải có cơ hội rồi sao?"
Những lời này nghe cũng có lý, nhưng Thái hoàng thái hậu vẫn còn bất an.
Dựa vào hiểu biết của bà với Hoàng đế, hắn trước giờ không thích người khác can thiệp vào chuyện riêng của mình, hành động của Hồng Quốc công rất dễ giẫm lên giới hạn của hắn.
Lỡ như chọc Hoàng đế giận thật thì chuyện này không dễ thu dọn tàn cuộc.
Hồng Quốc công thấy bà cau mày không nói gì, bèn nói tiếp.
"Nếu người không yên tâm, có thể đưa Tâm Dao vào cung ở mấy ngày trước, để con bé nói chuyện với người, tiện thể tiếp xúc với Hoàng thượng, nói không chừng Hoàng thượng thích kiểu như con bé thì sao?"
Thái hoàng thái hậu suy nghĩ một chút, cảm thấy đây là cơ hội dò thám Hoáng đế nên gật đầu đồng ý.
"Quả thật ai gia đã lâu không gặp Tâm Dao, đưa con bé vào cung gặp ai gia đi."
Hồng Quốc công vui mừng "Được, đệ về báo tin vui cho Tâm Dao!"
Chiều cùng ngày, cháu gái của Hồng Quốc công được đưa vào cung.
Nàng trực tiếp ở tại cung Trường Lạc.
......
Cửa kho cót két bị đẩy vào từ bên ngoài.
Ánh nắng chiếu qua khe cửa, làm sáng bừng nhà kho tối tăm.
Hai gã đàn ông cường tráng xách bao bố bước vào.
Đầu tiên bọn chúng nhìn Tiêu Hề Hề và Lạc Dạ Thần còn nằm trên đất, thấy an tâm.
Bọn chúng lắc lắc bao bố, nắm cánh tay của Lạc Dạ Thần, chuẩn bị nhét y vào bao bố.
Đúng lúc này, hai đã đàn ông cường tráng cảm nhận được một luồng gió mạnh từ phía sau truyền đến!
Bọn chúng muốn tránh nhưng đã quá muộn.
Một gã bị đánh mạnh vào gáy, bất tỉnh tại chỗ.
Một gã khác đang định hét lớn thì Lạc Dạ Thần tóm chặt hai quả trứng của gã.
Lạc Dạ Thần siết chặt không thương tiếc.
Rắc rắc.
Là tiếng trứng vỡ.
Gã đàn ông cường tráng đến đâu cũng không thể chịu được.
Gã đàn ông cường tráng đau đớn mất giọng.
Tiêu Hề Hề lập tức bổ thêm một phát đánh gục gã.
Lạc Dạ Thần ghê tởm nhìn tay phải của mình.
Vừa rồi y lại dùng tay này bóp trứng của người khác.
Ghê quá đi mất!
Tay của y bị ô uế rồi!
Muốn cắt phăng bàn tay này đi cho rồi!
Tiêu Hề Hề nhanh chóng chạy đi đóng cửa kho.
Nàng nói với Lạc Dạ Thần.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau thay quần áo đi!"
Lạc Dạ Thần chùi chùi tay phải vào y phục của mình, không ngừng phàn nàn "Ta lại đi tin cách quái quỷ của cô, thủ đoạn bẩn thỉu vậy mà cũng nghĩ được, uổng cho cô là công chúa một nước."
Tiêu Hề Hề "Nếu không dùng thủ đoạn bẩn thỉu này, với công phu mèo cào của ngài có thể cản tên bắt cóc kịp thời không?"
Lạc Dạ Thần tức giận "Cô nói ai công phu mèo cào? Cô đừng có coi thường ta, công phu của ta rất lợi hại!"
Tiêu Hề Hề "Nếu ngài lợi hại như vậy thì có bị bắt đến đây không?"
Lạc Dạ Thần không nói nên lời.
Y thấy nàng bắt đầu cởi thắt lưng, sợ hãi quay người lại.
"Cô đang làm gì vậy? Ta biết ta anh tuấn giàu có, có rất nhiều nữ nhân muốn bày tỏ tình cảm với ta, cô động lòng với ta là chuyện bình thường, nhưng cô đã là Quý phi rồi, ta và cô không thể nào!"
Tiêu Hề Hề hỏi ngược lại "Ngài cũng biết ta là Quý phi à, ta đã có Hoàng thượng rồi, sao có thể thích một kẻ ngốc như ngài?"
Lạc Dạ Thần "......"
Tức chết mà!
Tiêu Hề Hề nhanh chóng thay quần áo, nói "Nhân lúc chưa có ai đến, ngài mau thay quần áo của bọn bắt cóc vào."
Lạc Dạ Thần không thích quần áo của bọn bắt cóc vì nó thô cũ, không muốn mặc.
Tiêu Hề Hề "Ngài không mặc cũng được, vậy ở lại đây chờ chết đi."
Lạc Dạ Thần rất giận trước thái độ tồi tệ của nàng.
Y không muốn ở đây chờ chết, chỉ đành chịu đựng ghê tởm bắt đầu thay quần áo.
Không biết bọn bắt cóc đã bao lâu chưa tắm, quần áo bốc mùi hôi thối.
Lạc Dạ Thần mặc bộ quần áo vừa thô cũ vừa bốc mùi, cảm thấy mình có thể nghẹt thở bất cứ lúc nào.
Tiêu Hề Hề đã thay xong, nàng tháo búi tóc, buộc thành một búi tròn trên đỉnh đầu, dùng khăn vấn đầu cố định.
Nàng mở bao bố, kéo một tên bắt cóc vào trong.
Lạc Dạ Thần kéo tên bắt cóc còn lại vào bao bố khác.
Y và Tiêu Hề Hề đeo mặt nạ, vác theo bao bố bước ra ngoài.
Lạc Dạ Thần vốn tưởng Tiêu Hề Hề nhỏ con gầy gò, vác không nổi gã đàn ông cường tráng kia, nào ngờ nàng rất khỏe, vác bao bố rất nhẹ nhàng, bước chân vững vàng, không tốn sức chút nào.
Lạc Dạ Thần phải nhìn nàng bằng con mắt khác.
Không hổ là công chúa đến từ Nam Nguyệt, sức lực lớn thật!
Ngoài kho là một cái sân, bên cạnh có chuồng ngựa, ngựa trong chuồng đã bị dắt đi.
Đi tiếp nữa có một ngôi nhà, bên cạnh có cửa sau.
Cửa sau đang mở, thấp thoáng có thể thấy một cỗ xe ngựa đậu bên ngoài.
Lạc Dạ Thần nhìn Tiêu Hề Hề, muốn biết phải đi đường nào?
Tiêu Hề Hề quả quyết đi về phía cửa sau.
Lạc Dạ Thần theo sát phía sau.
Quả nhiên, ngoài cửa có hai cỗ xe ngựa.
Bên cạnh xe ngựa có hai người đứng, một người là người phụ nữ ban ngày đưa cơm cho Tiêu Hề Hề và Lạc Dạ Thần.
Bây giờ bọn chúng không đeo mặt nạ.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt bọn chúng hiện rõ.
Tiêu Hề Hề vừa nhìn đã thấy dáng vẻ của bọn chúng.
Ánh mắt nàng dừng lại trên khuôn mặt người phụ nữ, kinh ngạc trong lòng.
Người phụ nữ này không ai khác chính là tú bà của Tập Hương Quán!
Không phải bà ta chết rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Lạc Dạ Thần cũng nhận ra tú bà.
Khi thấy khuôn mặt quen thuộc của tú bà, y giật mình suýt thì hét lên.
Gặp ma giữa ban ngày rồi!
Tú bà đang nói chuyện với nam nhân bên cạnh.
Nam nhân này mặc trường sam xanh, đầu vấn khăn, trông khoảng ba mươi, khuôn mặt tuấn tú, khí chất nho nhã, có cảm giác của học giả.
Rõ ràng gã trẻ hơn tú bà, nhưng tú bà lại thận trọng khi đối mặt với gã.
Hai người nghe thấy tiếng động, đồng thời ngừng nói, quay đầu nhìn về phía cửa sau, thấy hai người đeo mặt nạ đang đi ra khỏi sân.
Lạc Dạ Thần tự nhủ giữa ban ngày không thể có ma, lấy hết can đảm tiến về phía trước.
Dáng người y cao lớn, không khác nhau bao nhiêu với tên bắt cóc, lúc này cải trang nhìn không khác mấy.
Tuy nhiên, tú bà và nam nhân áo xanh vừa nhìn thấy y đã thay đổi sắc mặt.
Bọn chúng hầu như không suy nghĩ gì, rút đao kiếm giấu dưới gầm xe chém Lạc Dạ Thần và Tiêu Hề Hề!
Lạc Dạ Thần giật mình, vội ném bao bố trên vai về phía đối phương.
Con đao trên tay tú bà chém trúng bao bố, khiến tên bắt cóc trong bao bị thương nặng.
Bao bố đập mạnh xuống đất, người bên trong đau đớn kêu lên, máu tràn ra chẳng mấy chốc chảy đầy đất.