Lạc Dạ Thần nằm trên giường, ôm gối khóc lớn “Là nam nhân cũng sợ đau!”
Bộ Sanh Yên “Đã sợ đau sao còn đánh nhau với người ta?”
Lạc Dạ Thần “Ai bảo hắn ngứa đòn?!”
Bộ Sanh Yên “Rốt cuộc tại sao chàng đánh nhau với người ta?”
Lạc Dạ Thần vùi mặt vào gối không chịu nói.
Bộ Sanh Yên đánh vào mông y “Nói!”
Lạc Dạ Thần ngẩng đầu trừng nàng, vừa xấu hổ vừa tức giận “Nàng dám đánh mông ta? Mẫu phi còn chưa từng đánh mông ta!”
Bộ Sanh Yên sờ sờ mông y “Được rồi, không đánh chàng nữa, thế sờ có được không?”
Lạc Dạ Thần “……”
Giữa ban ngày mà nữ nhân này dám động tay chân với y, không biết liêm sỉ gì hết!
Y đỏ mặt, hậm hực nói “Vậy … vậy sờ ta thêm lần nữa đi.”
Bộ Sanh Yên không nhịn được bật cười.
Lạc Dạ Thần thẹn quá hóa giận “Nàng cười cái gì!”
Bộ Sanh Yên “Không nhịn được, ta thật sự không nhịn được, ai bảo chàng đáng yêu thế, ha ha ha!”
Lạc Dạ Thần bất mãn “Ai lại khen nam nhân đáng yêu?!”
Bộ Sanh Yên “Vì yêu chàng nên mới thấy đáng yêu.”
Lạc Dạ Thần tức thì nói không nên lời.
Y lại vùi mặt vào gối, lúng túng nói.
“Nể tình nàng biết ăn nói, bổn vương tạm thời tha cho nàng.”
Bộ Sanh Yên vừa cười vừa giúp y c.ởi quần áo, sau đó kéo chăn đắp cho y.
“Chàng nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài một lát.”
Lạc Dạ Thần lập tức ngẩng đầu “Trời lạnh như vậy, nàng còn đi đâu?”
Bộ Sanh Yên “Đi thăm cha ta, trời lạnh thế này, chân của ông ấy nhất định sẽ lại đau.”
Định Viễn Hầu trong những năm đầu hành quân đã phải chịu khổ rất nhiều, dẫn đến bệnh tật khắp người, vừa vào đông thì hai chân đau nhức, khám nhiều đại phu nhưng không khỏi, chỉ có thể dựa vào châm cứu và dùng thuốc giảm đau.
Lạc Dạ Thần vội nói “Ta đi với nàng.”
Bộ Sanh Yên “Chàng đang bị thương, nếu phụ thân ta nhìn thấy, nhất định sẽ lại lo lắng, chàng cứ ngoan ngoãn ở lại vương phủ đi.”
Lạc Dạ Thần đành hậm hực bỏ cuộc.
Y lẩm bẩm “Vậy thì dẫn theo đại phu trong phủ đi cùng.”
Vốn Bộ Sanh Yên muốn nói hầu phủ cũng có đại phu, nhưng nghĩ lại vẫn đồng ý.
“Được.”
Bộ Sanh Yên khoác áo choàng lông cáo dày, sải bước ra khỏi vương phủ trong gió tuyết rồi lên xe ngựa, đại phu ngồi ở xe ngựa phía sau.
Hai cỗ xe lần lượt chạy về phía phủ Định Viễn Hầu.
Người gác cửa hầu phủ thấy đại tiểu thư về, liền nhanh chóng đón nàng vào.
Bộ Sanh Yên dẫn đại phu đến khám cho Định Viễn Hầu.
Định Viễn Hầu biết con rể đặc biệt bảo đại phu đến khám cho mình, dù có hiệu quả hay không thì ít nhất tấm lòng này cũng làm ông thấy vui.
Ông dặn dò “Trời lạnh thế này ra ngoài một chuyến không dễ gì, sau này con bớt ra ngoài đi, tránh bị cảm lạnh.”
Bộ Sanh Yên đáp vâng.
Nàng trò chuyện với phụ thân một lúc.
Đại phu muốn châm cứu cho Định Viễn Hầu, Bộ Sanh Yên bèn ra ngoài.
Nàng gọi mấy nha hoàn ma ma hầu hạ bên cạnh phụ thân tới, hỏi tình trạng sức khỏe gần đây của ông.
Nha hoàn và ma ma nói hết những gì cần nói.
Dù họ không nói rõ ràng nhưng Bộ Sanh Yên có thể cảm nhận được sức khỏe của phụ thân ngày càng tệ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e là không còn được mấy năm nữa.
Bộ Sanh Yên cố chịu đựng chua xót trong lòng, cẩn thận dặn dò nha hoàn ma ma rồi đi ra tiền viện.
Nàng gọi Tiền quản gia tới nói nhỏ.
“Tiền thúc, thúc chọn hai người trong hầu phủ, tay chân phải nhanh nhẹn, tốt nhất là thường không lộ mặt, con cần đi dạy dỗ một người.”
Tiền quản gia đã nhìn Bộ Sanh Yên lớn lên, gần như xem nàng là con gái.
Nghe nàng nói, Tiền quản gia không hỏi thêm nữa, chỉ mỉm cười.
“Được, tiểu thư đợi một chút, tôi gọi người đến ngay.”
Bộ Sanh Yên dẫn theo hai hộ vệ cường tráng rời hầu phủ.
Bọn họ đi thẳng đến chốn thanh lâu trong thành.
Con đường này có rất nhiều thanh lâu, trong đó nổi tiếng nhất là Tập Hương Quán.
Trời vẫn còn sáng mà Tập Hương Quán đã mở cửa, nhưng ngoài cửa lại không có ai tiếp đón, cộng thêm gió lạnh và tuyết rơi dày đặc, đường phố vắng tanh, hầu như không thấy ai.
Bộ Sanh Yên sai người dừng xe ở góc phố.
Nàng nói với hai hộ vệ.
“Các ngươi đến Tập Hương Quán tìm một người tên Cảnh Phong.”
Nàng dặn dò một hồi.
Hai hộ vệ ghi nhớ rồi bước vào Tập Hương Quán.
Tú bà trong Tập Hương Quán đi tới chào hỏi, còn chưa kịp nói gì đã bị hai hộ vệ cắt ngang.
“Bọn ta là người hầu của Cảnh gia, phụng lệnh lão gia đến đây tìm Cảnh thiếu gia.”
Tú bà thấy hai người này có vóc dáng cao lớn, tuy quần áo đơn giản nhưng được may bằng chất liệu khá tốt, quả thật là người hầu của một gia đình giàu có.
Bà cười nói “Các người đợi một lát, tôi đi báo cho Cảnh công tử.”
Cảnh Phong đang cùng đám bạn ăn chơi, đang chơi sung sức thì nghe có người trong nhà đến tìm, bực bội trong lòng nhưng lại sợ ở nhà xảy ra chuyện gì nghiêm trọng nên đành phải đẩy nữ nhân trong lòng ra, tùy tiện khoác quần áo lên người rồi lững thững xuống lầu.
Gã nhìn hai hộ vệ trước mặt, cảm thấy rất lạ mặt.
“Các ngươi là ai? Tại sao ở nhà bổn thiếu gia chưa từng gặp các ngươi?”
Hai hộ vệ bất ngờ ra tay đấm vào mặt gã, gã còn chưa kịp hoàn hồn thì bị hai hộ vệ đạp xuống đất.
Tú bà bên cạnh sửng sốt kêu lên.
“Các ngươi đang làm gì? Mau dừng tay!”
Một hộ vệ hung ác nhìn bà, hung hãn quát.
“Tên nhóc Cảnh gia này không biết liêm sỉ, dám dán díu với vợ lẽ được yêu thương nhất của lão gia nhà bọn ta. Bọn ta theo lệnh của lão gia đến đây để dạy cho tên nhóc này một bài học, các ngươi biết điều thì tránh xa ra, nếu không ta đánh luôn các ngươi!”
Tú bà cũng là người hiểu biết, mở thanh lâu thỉnh thoảng sẽ có người đến bắt gian đánh người.
Nghe hộ vệ nói vậy, bà chợt hiểu ra, thì ra Cảnh công tử dan díu với nữ nhân đã có chồng.
Trong chuyện này, Cảnh công tử là người có lỗi nên bị đánh là chuyện bình thường.
Nhìn khí thế của hai hộ vệ này, chắc chắn không phải ở nhà tầm thường.
Tốt nhất không nên dính vào chuyện của mấy gia đình giàu có, kẻo đắc tội cả hai.
Vì thế tú bà lặng lẽ phái người đi báo quan, đồng thời ở một bên hét lớn: đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, nhưng cũng chỉ hét mà thôi, bà tuyệt đối sẽ không ngăn cản, kẻo bị vạ lây.
Các cô nương và khách trong thanh lâu thò đầu ra ngoài xem náo nhiệt.
Bạn bè của Cảnh Phong thấy vậy vội chạy ra giúp đỡ, tuy nhiên bọn họ đều say khướt, tay chân yếu ớt, sao có thể là đối thủ của hai hộ vệ cường tráng?
Dù đã cố gắng nhưng bọn họ vẫn không thể kéo được hai hộ vệ ra mà bọn họ còn bị đẩy ngã dập mông.
Hai hộ vệ đè Cảnh Phong xuống đất, thô bạo đánh đập.
Mãi đến khi bên ngoài có người hét quan phủ tới, bọn họ mới buông Cảnh Phong ra, nhanh chóng bỏ chạy.