Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 74




Thấy Thái tử không phản ứng, Tiêu Hề Hề chỉ có thể kể một câu chuyện cười khác.

“Ngày xửa ngày xưa, có một tên ngốc, rất thích nói không biết, dù ai hỏi gì, hắn đều nói không biết, Điện hạ có biết chuyện cười này không?”

Lạc Thanh Hàn “Nàng có thấy bản thân rất ngốc không?”

Tiêu Hề Hề “……”

Thái tử, sao người không làm theo kịch bản vậy?

Tiêu Hề Hề tiếp tục nỗ lực “Thần thiếp còn có một câu chuyện cười …”

Lạc Thành Hàn ngắt lời “Được rồi, ta không muốn nghe chuyện cười.”

“Vậy người nghe thần thiếp hát không?”

Lạc Thanh Hàn nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc.

Nghe nàng hát, nghe nàng kể chuyện cười, hắn dứt khoát chọn ngủ.

Hắn đứng dậy bước vào phòng.

Tiêu Hề Hề nhấc váy theo sau “Sao Điện hạ không nói gì? Người cảm thấy bài hát vừa rồi không hay à? Thần thiếp có thể đổi bài khác, thần thiếp còn nhiều bài hát thú vị khác nữa!”

Nàng còn chưa bắt đầu hát, Lạc Thanh Hàn đã bịt miệng nàng lại, lạnh lùng nói.

“Im lặng, ngủ!”

Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn ngậm miệng

Lạc Thanh Hàn rút tay về.

Lòng bàn tay chạm vào môi có hơi ấm áp.

Hắn nắm chặt tay, sau đó buông lỏng, cởi áo choàng ra như không có chuyện gì xảy ra rồi lên giường đi ngủ.

Tiêu Hề Hề nằm xuống cạnh hắn, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể ngủ!

Nàng kéo chăn lên che qua cằm, sung sướng nhắm mắt lại.

Lúc nàng sắp chìm vào giấc ngủ, nàng đột nhiên nghe thấy nam nhân bên cạnh nói

“Nàng cảm thấy, ta là một người như thế nào?”

Tiêu Hề Hề bây giờ chỉ muốn ngủ, đầu óc nàng mơ hồ, nàng nghiêng người thấy Thái tử đang nhìn mình, hiển nhiên là chờ câu trả lời của nàng.

Nàng hầu như không nghĩ nhiều, mở miệng thốt ra một câu trả lời tiêu chuẩn.

“Thần thiếp cảm thấy Điện hạ là một người tốt.”

Lạc Thanh Hàn rất không hài lòng với thẻ người tốt này.

Hắn thầm nghĩ, mình đúng là úng não rồi, sao có thể hỏi Tiêu lương đệ một câu như vậy?

Với đầu óc chỉ có ăn uống ngủ, nàng không bao giờ nghĩ đến những chuyện gì khác ngoài ăn uống.

Lạc Thanh Hàn xoay người, nhắm mắt lại, định bỏ qua chuyện này, định nhắm mắt ngủ.

Nhưng hắn nghe thấy giọng Tiêu Hề Hề vang lên phía sau.

“Điện hạ còn trẻ, tương lai còn rất dài, không ai biết Điện hạ sẽ trở thành người như thế nào.”

Lạc Thanh Hàn không quay đầu lại, mà chỉ mở mắt.

“Điện hạ, tương lai của người có vô vàn khả năng, đừng vì ánh mắt của người khác mà giới hạn bản thân, cứ làm bất cứ điều gì người muốn, thần thiếp mãi mãi ủng hộ người.”

Lạc Thanh Hàn quay lại, thấy Tiêu Hề Hề đang nhìn hắn không chớp mắt.

Đôi mắt nàng trong veo sáng ngời, có thể nhìn rõ hình ảnh phản chiếu của hắn.

Bị nàng nhìn bằng ánh mắt như vậy, làm hắn mơ hồ cảm giác bản thân hắn đã sống trong trái tim nàng.

Hắn muốn hỏi một câu.

Nàng sẽ mãi bên ta chứ?

Nhưng hắn cảm thấy câu này quá sến súa, không thể hỏi được.

Trên đời này không ai mãi mãi ở bên một người khác.

Dù người này có là người bên gối của mình.

Nàng có thể rời đi, nàng có thể phản bội, nàng có thể lặng lẽ biến mất khỏi thế giới này như mẫu phi của hắn.

Hắn không giữ được nàng.

Lạc Thanh Hàn nhắm mắt lại, khi mở mắt lần nữa, đôi mắt hắn đã trầm tĩnh trở lại.

Hắn đưa tay che mắt Tiêu Hề Hề, che đi đôi mắt trong veo của nàng.

“Khuya rồi, ngủ đi.”

Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Lạc Thanh Hàn cảm nhận được sự cọ nhẹ của lông mi quét qua lòng bàn tay.

Như chiếc quạt lông nhỏ nhẹ nhàng quét qua tim hắn.