Tiêu Hề Hề cẩn thận nhìn nàng một lát, thành thật nói.
“Thật ra tướng mạo của cô gần giống cung nữ vừa rồi, nhưng cô tốt hơn cung nữ kia một chút, không nhỏ mọn như cung nữ kia.”
Cảnh phi “……”
Cho nên nữ nhân này đang nói nàng cay nghiệt hẹp hòi sao?
Tiêu Hề Hề chân thành khuyên “Làm người phải khoáng đạt một chút, người ta hay nói, nghĩ thoáng mọi chuyện, cuộc sống mới vui.”
Nàng không quên quay đầu hỏi Hoàng đế.
“Bệ hạ nghĩ thế nào?”
Lạc Thanh Hàn “Ừm, ái phi nói đúng.”
Cảnh phi vừa tức vừa hận, hai bàn tay giấu trong ống tay áo siết chặt thành nắm đấm, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay.
Nàng không chỉ hận Quý phi vô lễ, còn hận Hoàng đế vô tình.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn phải giả vờ dịu dàng độ lượng.
“Đa tạ Quý phi nhắc nhở, thần thiếp nhất định sẽ ghi nhớ.”
Sau khi chọn xong đại cung nữ, kế đó sẽ chọn tiểu cung nữ.
Tiêu Hề Hề lười động đậy nên toàn bộ đều do Bảo Cầm làm thay.
Sau khi chọn xong cung nữ thì đến lượt thái giám.
Thái giám không giống cung nữ, không chia cấp bậc, thái giám chỉ có hai loại, một là quản người, hai là làm việc.
Cung Vân Tụ đang thiếu người, dù là quản người hay làm việc đều cần phải có.
Tiêu Hề Hề bảo Thanh Tùng tự chọn.
Thanh Tùng không giỏi như Bảo Cầm, hắn giỏi làm việc nhưng lại không giỏi nhìn người.
May là hắn thông minh, tự mình không chọn được, bèn nhờ người khác giúp đỡ.
Hắn tới trước mặt Thường công công cầu xin.
Thường công công cười như có như không “Ngươi giỏi thật, bắt đầu sai bảo ta rồi đấy.”
Thanh Tùng vội nói không dám.
“Tiểu nhân thấy công công có mắt nhìn tốt, hiểu biết nhiều, người được công công chọn chắc chắn rất được việc, tiểu nhân thật lòng kính phục công công, tiếc là tiểu nhân không có mắt nhìn người, không biết nói chuyện, cầu xin Thường công công cho lời khuyên.”
Thường công công thấy Hoàng đế không có ý phản đối, biết Hoàng đế đã ngầm đồng ý, trong lòng lại cảm thán, Quý phi đúng là được sủng ái thật!
Nếu là phi tần khác thì làm sao có đãi ngộ như Quý phi được?
Có Thường công công giúp đỡ, Thanh Tùng thuận lợi chọn được hai mươi thái giám.
Trong đó có hai người chuyên quản lý người giống như hắn, một người tên Phúc Lộc, người còn lại tên Trình Tường.
Mười tám thái giám còn lại phục trách làm việc, phân chia công việc cụ thể sẽ bàn bạc sau.
Cuối cùng còn có bốn ma ma mạnh mẽ và một ma ma săn sóc.
Cảnh phi đứng dậy cáo từ, dẫn những người còn lại rời khỏi cung Vân Tụ.
Vừa về cung Nghênh Phúc, nụ cười trên mặt Cảnh phi biến mất, đổi thành vẻ mặt tức giận.
Tiểu cung nữ dâng trà nhưng bị nàng hất xuống đất.
“Quý phi giỏi lắm!”
Quý phi dựa vào đâu mà dạy dỗ nàng trước mặt nhiều người như vậy?
Rõ ràng đều là phi, ai cao quý hơn ai chứ?!
Chẳng qua dựa vào chút ân sủng mà thôi!
Cứ đợi đấy!
Tiểu cung nữ quỳ trên đất run rẩy sợ hãi.
Tim Đông Lăng đập thình thịch, vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn xua tay ra hiệu cho tiểu cung nữ dọn dẹp sàn nhà.
……
Ba ngày sau, Tiêu Hề Hề chính thức chuyển vào cung Vân Tụ.
Lễ sắc phong cũng được đưa vào nghị sự.
Khâm Thiên Giám tính toán, xác định mùng tám tháng chín là ngày lành.
Vì thế Hoàng đế chọn ngày này làm lễ sắc phong.
Hiện giờ sự vụ hậu cung đều do Thái hoàng thái hậu quản lý, theo lý lễ sắc phong phải do Thái hoàng thái hậu lo liệu, nhưng Thái hoàng thái hậu viện cớ sức khỏe không tốt, trực tiếp đẩy việc cho Cảnh phi, Lao phi và Lý phi.
Từ khi Lao phi được ban phong hiệu, nàng đã lấy cớ dưỡng bệnh đóng cửa không tiếp khách, ai cũng không gặp.
Nàng không muốn nhúng tay vào lễ sắc phong của Quý phi, dứt khoát bảo mình bị bệnh không ra ngoài.
Lý phi cũng không có hứng thú với lễ sắc phong của Quý phi.
Chỉ cần thấy khuôn mặt của Quý phi, nàng không khỏi nghĩ tới Tiêu trắc phi, lúc đó tâm trạng sẽ không tốt.
Cuối cùng, mọi việc chuẩn bị cho lễ sắc phong đều đổ lên vai Cảnh phi.
Lễ sắc phong tổ chức cho Quý phi nên đương nhiên phải xem xét ý kiến của Quý phi.
Vì vậy Cảnh phi lại phải chạy đến cung Vân Tụ.
Nàng chẳng những tự mình đi, còn dẫn theo các phi tần khác đi cùng, nói cho hay thì là để các phi tần cấp thấp có cơ hội thể hiện bản thân.
Các phi tần cấp thấp biết Hoàng đế thường đến cung Vân Tụ, vì muốn tình cờ gặp được Hoàng đế, bọn họ vội báo danh, muốn cùng Cảnh phi đến cung Vân Tụ.
Cảnh phi sao không nhìn ra bọn họ đang nghĩ gì?
Nhưng nàng lại thích nhìn cảnh Quý phi khó chịu khi thấy Hoàng đế bị các phi tần khác quấn lấy.
Vì vậy Cảnh phi không từ chối bất kỳ ai đến, đồng thời đưa tất cả phi tần tự tiến cử mình vào cung Vân Tụ, ngược lại còn được tiếng thơm là người đức độ hiền lương.
Một nhóm phi tần ăn mặc đẹp đẽ tràn vào cung Vân Tụ, lập tức khiến cung Vân Tụ yên tĩnh trở nên ồn ào.
Lúc này, Tiêu Hề Hề đang dạo trong rừng cây trái.
Cây quýt đã kết rất nhiều trái, một số đã chuyển sang màu vàng.
Tiêu Hề Hề thấy thèm, bèn trèo lên cây hái quýt, mặc người khác ngăn cản.
Nàng hưng phấn hái một lúc rất nhiều rồi bỏ vào giỏ nhỏ.
Các cung nữ bên cạnh hết sức lo lắng, chăm chú theo dõi động tác của Quý phi, sợ nàng sẽ ngã.
Nhưng cây quýt này không cao, trong mắt Tiêu Hề Hề thì chẳng là gì cả.
Nàng nhảy xuống một cách dễ dàng.
Tim của các cung nữ cũng đáp xuống đất, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Một tiểu cung nữ đưa tay cầm lấy giỏ nhỏ.
Tiêu Hề Hề cầm khăn tay từ cung nữ, lau tay rồi nhặt một quả quýt bóc vỏ.
Lúc này Tế Vũ vội vàng chạy tới.
“Nương nương, Cảnh phi dẫn theo một nhóm phi tần tới đây, nói là tới bàn bạc chuyện lễ sắc phong với người.”
Tiêu Hề Hề vừa mới cho một múi quýt vào miệng, lập tức hít một hơi khí lạnh.
Chua quá đi mất!
Vốn nàng nghĩ nếu số quýt này ngon thì sẽ mang cho Hoàng đế ăn thử, bây giờ cũng không cần nữa.
Hoàng đế đáng thương ngày nào cũng phải đi làm đúng giờ, thỉnh thoảng phải tăng ca, cuộc sống đã đủ khổ rồi, không cần dùng mấy quả quýt này giày vò hắn nữa.
Nàng hơi sầu khi thấy trong giỏ còn rất nhiều quýt.
Vứt đi thì tiếc, nhưng bảo nàng ăn thì nàng không ăn được.
Tế Vũ thận trọng hỏi “Nương nương, người có muốn đi xem thử không?”
Tiêu Hề Hề chợt nảy ý “Em vừa nói Cảnh phi dẫn theo rất nhiều người tới?”
Tế Vũ gật đầu “Đúng vậy! Có bảy tám phi tần lận!”
Tiêu Hề Hề chớp mắt.
Nhiều người như vậy, mỗi người ăn hai quả cũng đủ quét sạch số quýt này.
Tiêu Hề Hề nói với tiểu cung nữ.
“Cầm giỏ đi theo bổn cung!”
Cảnh phi và những người khác đang chờ ở trắc điện, nghe nói lúc này Hoàng đế không có ở cung Vân Tụ, các phi tần rất thất vọng.
Nhưng bọn họ sẽ không thất vọng lâu.
Vì bọn họ biết, mỗi buổi trưa Hoàng đế đều sẽ tới cung Vân Tụ dùng bữa.
Chỉ còn nửa canh giờ nữa là đến giữa trưa.
Bọn họ chỉ cần kéo dài thời gian ở đây thêm một lúc thì có thể thấy Hoàng đế xuất hiện.