Trong cung Trường Lạc.
Sau khi nghe Khổng nữ sử thuật lại, Thái hoàng thái hậu trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng.
“Ai gia luôn thấy chuyện này có hơi lạ.”
Khổng nữ sử thận trọng hỏi “Lạ chỗ nào?”
Thái hoàng thái hậu giơ tay lên, Khổng sữ nử lập tức dìu bà đứng dậy.
Hai người đi vào phòng trong.
Thái hoàng thái hậu vẫy tay cho những người khác lui xuống, vừa đi vừa nói.
“Thái độ của Hoàng đế đối với Quý phi rất kỳ lạ, người quá quý trọng Quý phi, dù chuyện hôm qua là Lục tuyển thị có lỗi, cũng không đến mức bị đày vào lãnh cung.”
Khổng nữ sử suy đoán “Có lẽ Hoàng thượng nhất thời sốt ruột.”
Thái hoàng thái hậu “Không, ai gia đã nhìn Hoàng đế lớn lên, ai gia hiểu rõ tính khí của người, ban đầu Tần hoàng hậu ép người như vậy, người cũng không hề sốt ruột, sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà sốt ruột được?”
Khổng nữ sử không thể trả lời được.
Thái hoàng thái hậu “Mấy năm nay, Hoàng đế chỉ sốt ruột vì một chuyện.”
Khổng nữ sử hỏi “Chuyện gì?”
Thái hoàng thái hậu “Người chỉ sốt ruột về chuyện của Tiêu trắc phi.”
Dù là bất chấp người khác khuyên can chạy ngàn dặm về kinh cứu người, hay là nôn máu bất tỉnh sau khi nghe tin qua đời, tất cả đều là về Tiêu trắc phi.
Chỉ cần liên quan đến Tiêu trắc phi, Hoàng đế sẽ dễ dàng mất đi lý trí, hành sự bốc đồng.
Thái hoàng thái hậu chậm rãi lên tiếng, giọng điệu hơi nặng nề.
“Phản ứng đêm qua của Hoàng đế khi thấy Quý phi nôn máu bất tỉnh khiến ai gia nhớ lại dáng vẻ người chịu đả kích gần như suy sụp khi hay tin Tiêu trắc phi qua đời.”
Và ánh mắt Hoàng đế nhìn bà đêm qua …
Ánh mắt đầy tức giận.
Như thể Quý phi xảy ra chuyện gì, Hoàng đế sẽ phát điên kéo mọi người xuống địa ngục.
Thái hoàng thái hậu vẫn cảm thấy sợ khi nhớ đến ánh mắt đó của Hoàng đế.
Sau khi nghe Thái hoàng thái hậu nói, Khổng nữ sử cũng cảm thấy phản ứng đêm qua của Hoàng đế quá cực đoan.
Dù có sủng ái Quý phi đến đâu, Hoàng đế cũng không nên cãi lại Thái hoàng thái hậu ở nơi đông người, điểm này hoàn toàn không phù hợp với tính cách điềm tĩnh thường ngày của Hoàng đế.
Khổng nữ sử thăm dò hỏi.
“Người đang nghi ngờ Quý phi …”
Thái hoàng thái hậu “Ai gia vốn nghĩ Quý phi chỉ là thế thân, Hoàng đế yêu nhưng không có được Tiêu trắc phi nên giữ Quý phi bên cạnh để an ủi, nhưng giờ xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.”
Khổng nữ sử “Nhưng Tiêu trắc phi đã chết rồi, mà Tiêu trắc phi là trưởng nữ của Tiêu tướng quân, Quý phi lại là công chúa Nam Nguyệt, giữa hai người không có liên quan gì.”
Trong chuyện này có quá nhiều nghi vấn.
Thái hoàng thái hậu ngồi xuống ghế sập, trong đầu thoáng có một ý nghĩ.
Bà trấn tĩnh, chậm rãi nói.
“Bây giờ chúng ta không có cách gì cứu Lục tuyển thị, ngươi phái người an ủi con bé một chút, tiện thể cho con bé một ít lời khuyên, đừng để người khác ức hiếp con bé. Ngoài ra truyền lời nhắn cho Trưởng công chúa Hoa An, gọi công chúa vào cung, ai gia có chuyện muốn nói với công chúa.”
“Vâng.”
Công chúa Hoa An là em gái của Tiên đế, đồng thời là con gái ruột của Thái hoàng thái hậu, sau khi Tiên đế qua đời, công chúa Hoa An được phong làm Trưởng công chúa, Thái hoàng thái hậu thường xuyên gọi nàng vào cung nói chuyện.
Hôm nay nàng nhận được lời nhắn của Thái hoàng thái hậu, lập tức thay y phục vào cung.
……
Sau khi Lạc Thanh Hàn rời điện Nghị Sự, trực tiếp đi đến ngự thư phòng.
Hắn tiện tay cầm một quyển tấu chương, căn dặn nói.
“Truyền Phương thái y.”
Thường công công đáp vâng, rồi sai một tiểu thái giám đến Thái y viện.
Chốc sau, Phương thái y đã đến ngự thư phòng.
“Vi thần bái kiến Hoàng thượng.”
Lạc Thanh Hàn cầm bút chấm mực, viết chữ chuẩn lên tấu chương, rồi ném sang một bên, liếc nhìn Phương thái y.
“Vừa nãy khanh đến khám cho Quý phi rồi?”
Phương thái y nghiêm túc trả lời “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần đã bắt mạch cho Quý phi, sức khỏe của Quý phi đã tốt hơn hôm qua, nhưng khí huyết vẫn còn tương đối yếu, cần phải bồi dưỡng nhiều hơn.”
Lạc Thanh Hàn cho những người khác lui xuống, trong ngự thư phòng chỉ còn lại hắn và Phương thái y.
Lạc Thanh Hàn “Ở đây không có người ngoài, nói thật cho trẫm biết, tại sao ngươi muốn vào cung làm thái y?”
Phương Vô Tửu khẽ mỉm cười “Đương nhiên là vì bảo vệ sư muội an toàn.”
Lạc Thanh Hàn “Nàng có trẫm bảo vệ là đủ rồi.”
Phương Vô Tửu cũng không biện minh, chỉ nói “Thêm một tầng bảo vệ bao giờ cũng an toàn hơn.”
Lạc Thanh Hàn cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn, thấy hắn nhắc tới sư muội không có dụ.c vọng chiếm hữu mà chỉ có quan tâm và thương yêu, trong lòng mới thả lỏng cảnh giác một chút.
“Trẫm gọi ngươi tới là vì có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Phương Vô Tửu “Bệ hạ muốn hỏi chuyện của sư muội sao?”
Nói chuyện với người thông minh là như vậy, nói là hiểu ngay.
Lạc Thanh Hàn “Trẫm muốn biết một năm qua nàng trải qua những gì.”
Phương Vô Tửu “Sao bệ hạ không trực tiếp hỏi muội ấy?”
Lạc Thanh Hàn “Nàng luôn báo tốt không báo xấu, trẫm muốn biết hết thảy nàng trải qua những gì, dù là tốt hay là xấu.”
Phương Vô Tửu “Vậy bắt đầu từ lúc muội ấy rời Thịnh Kinh.”
……
Ngày thường khi đến giữa trưa Lạc Thanh Hàn mới về cung Vị Ương, nhưng hôm nay còn chưa đến giữa trưa, hắn đã trở về.
Lạc Thanh Hàn “Quý phi đang làm gì?”
Mặc Họa thành thật trả lời “Nương nương đang nghỉ ngơi trong phòng.”
Nàng dừng một chút, bổ sung “Vừa nãy Khổng nữ sử bên cạnh Thái hoàng thái hậu có tới.”
Lạc Thanh Hàn “Tới để làm gì?”
Mặc Họa “Nói là thay mặt Thái hoàng thái hậu tới thăm Quý phi, lúc Khổng nữ sử đi, sắc mặt không được tốt lắm.”
Lạc Thanh Hàn thầm biết trong lòng, xua tay ra hiệu cho Mặc Họa lui xuống.
Hắn bước vào tẩm điện.
Từ đêm qua Tiêu Hề Hề ở lại một đêm trong tẩm điện, nàng cứ ăn vạ không chịu đi, thậm chí còn sai người dọn hết đồ dùng cá nhân của nàng sang.
Lúc Lạc Thanh Hàn bước vào tẩm điện, Tiêu Hề Hề đang nằm sấp trên giường xem truyện, hai chân giơ lên đung đưa, ống quần trượt xuống, lộ ra bắp chân trắng nõn thon thả.
Bảo Cầm đang bóc quýt cho nàng, thấy Hoàng đế tới, Bảo Cầm vội hành lễ.
Lạc Thanh Hàn xua tay, Bảo Cầm hiểu ý lui ra ngoài.
Tiêu Hề Hề ném cuốn truyện đi, lật người ngồi dậy, vui vẻ nói.
“Bệ hạ, hôm nay sao chàng về sớm vậy?”
Nàng chân trần nhảy xuống giường, chạy về phía hắn trên sàn cẩm thạch trắng.
Lạc Thanh Hàn bế nàng lên.
“Sao không mang giày?”
Tiêu Hề Hề mắt mày cong cong “Cũng không lạnh.”
Lạc Thanh Hàn đặt nàng ngồi trên giường, bàn tay sờ đôi chân nhỏ nhắn của nàng.
Tiêu Hề Hề nhanh chóng rụt chân lại.
“Thần thiếp vừa chạy trên đất, đừng sờ, bẩn lắm.”
Nàng nhớ Hoàng đế mắc chứng bệnh sạch sẽ.
Lạc Thanh Hàn vừa mới biết chuyện năm đó của Tiêu Hề Hề từ Phương Vô Tửu, biết nàng vì muốn có thể quay về bên hắn đã bỏ ra bao nhiêu công sức, hiện giờ trong lòng trong mắt hắn đều tràn ngập yêu thương dành cho nàng, nào quan tâm chân nàng bẩn hay không?
Hắn đưa tay kéo nàng vào lòng ôm thật chặt.
Tiêu Hề Hề nhận thấy tâm trạng của hắn không ổn, chớp đôi mắt hạnh, hỏi.
“Bệ hạ, chàng sao vậy?”
Lạc Thanh Hàn “Không sao, ta chỉ muốn ôm nàng.”