Bàn tay Lạc Thanh Hàn chậm rãi di chuyển xuống, bóp cổ nàng, trong con ngươi đen thẳm của hắn hiện lên sát ý lạnh lẽo.
“Ta cho nàng cơ hội cuối cùng, nếu còn không nói thật, ta lập tức bẻ gãy cổ nàng.”
Triệu mỹ nhân tưởng tượng đủ kiểu phản ứng của Thái tử sau khi gặp nàng, nhưng nàng chưa từng nghĩ hắn lại nảy sinh sát ý với nàng.
Nàng có thể nhận thấy Thái tử thật sự muốn giết mình.
Bàn tay bóp cổ nàng giống như khối sắt đóng băng, gần như đóng băng toàn bộ máu trong cơ thể.
Nàng hoảng sợ mở to mắt, run rẩy nói.
“Là Lý trắc phi!”
Trên mặt Lạc Thanh Hàn vẫn không có chút độ ấm nào.
“Thật sự là Lý trắc phi, thần thiếp không gạt người, vòng ngọc này là nàng ta đưa cho thần thiếp, còn cả trâm vàng này!”
Triệu mỹ nhân tháo chiếc trâm vàng trên đầu và vòng ngọc trên cổ tay, run rẩy giơ chúng đến trước mặt Thái tử, trong mắt đầy hoảng sợ.
“Là Lý trắc phi nói với thần thiếp, mẫu phi của Thái tử Điện hạ là người quận Trần Lưu, cũng là nàng ta bảo thần thiếp đến đây hát, nàng ta nói làm như vậy sẽ được Điện hạ chú ý. Thần thiếp không biết gì cả, thần thiếp chỉ muốn có được sủng ái của người mà thôi, cầu xin người vì tấm chân tình này của thần thiếp mà tha cho thần thiếp một mạng!”
Lạc Thanh Hàn buông tay.
Triệu mỹ nhân lảo đảo lui về sau hai bước, nàng ôm cổ, sắc mặt không còn chút máu, chỉ còn lại tái nhợt.
Lạc Thanh Hàn lấy khăn lụa, cẩn thận lau tay phải, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ nhìn Triệu mỹ nhân.
“Còn không cút?”
Triệu mỹ nhân sợ hãi tột độ, lật đật bỏ chạy.
Lạc Thanh Hàn tùy tiện ném khăn lụa xuống đất, cất bước rời khỏi.
Lần này hướng hắn đi không phải điện Thanh Ca, mà là điện Kim Phong.
Thường công công không ngờ chuyện lại phát triển ra như vậy, sửng sốt một hồi mới ý thức được, vội dẫn theo đám cung nữ thái giám đuổi kịp.
……
Thanh Tùng chạy trở về điện Thanh Ca.
Bảo Cầm đang đứng ở cửa nhìn xung quanh, mắt nàng sáng lên khi thấy Thanh Tùng quay lại.
“Nghe ngóng được gì rồi? Thái tử Điện hạ đâu? Khi nào thì đến điện Thanh Ca?”
Thanh Tùng thở hổn hển, xua tay “Thái tử Điện hạ không đến được rồi!”
Bảo Cầm ngây người “Tại sao?”
“Thái tử Điện hạ bị Triệu mỹ nhân ngăn lại, đêm nay sợ là Thái tử Điện hạ sẽ ở lại Ánh Tuyết các, nhất định không thể tới điện Thanh Ca chúng ta.”
Bảo Cầm giật mình “Sao nửa đường lại xuất hiện Triệu mỹ nhân?”
Thanh Tùng kể lại những gì mình nhìn thấy nghe thấy.
Bảo Cầm càng nghe, sắc mặt càng khó coi.
Nàng đưa cho Thanh Tùng một nén bạc, bảo hắn đừng kể chuyện tối nay, rồi quay người trở vào phòng.
Tiêu Hề Hề yếu ớt hỏi “Có thể ăn tối chưa? Ta thật sự đói lắm rồi.”
Bảo Cầm vừa nghĩ đến chuyện chử tử nhà mình để bụng đói chờ Thái tử, nhưng Thái tử lại đi yêu đương với nữ nhân khác, trong lòng tức điên lên.
Nàng cả giận nói “Ăn! Nô tỳ đi nấu cho người ăn, người muốn ăn gì cũng được!”
Tiêu Hề Hề hơi kinh ngạc “Không chờ Thái tử nữa à?”
Bảo Cầm không đành lòng nói nàng biết chân tướng, mơ hồ nói “Thái tử đêm nay có việc, phỏng chừng sẽ không tới được, chúng ta không chờ ngài ấy nữa.”
“Ồ.”
Tiêu Hề Hề không nghĩ nhiều, bắt đầu ngoan ngoãn chờ bữa tối của nàng.
Bảo Cầm hung hăng xông vào phòng bếp nhỏ, xắn tay áo, cầm con dao bắt đầu băm cá, như thể thứ nàng băm không phải cá mà là hồ ly tinh Triệu mỹ nhân kia.
Tiếng ầm ĩ lớn đến mức từ xa cũng nghe thấy.
Tiêu Hề Hề hỏi cung nữ bên cạnh.
“Ai chọc giận Bảo Cầm vậy?”
Các cung nữ lắc đầu tỏ ý không biết.
Trong điện Kim Phong, Lý trắc phi vừa mới ngủ, nghe tin Thái tử đến, nàng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vội vàng xuống giường, gọi cung nữ hầu hạ nàng tắm rửa thay y phục.
Nàng chưa kịp mặc xong y phục thì Thái tử đã sải bước vào phòng.