Lục tiệp dư nghe thấy ba chữ Tiêu trắc phi, động tác uống trà ngừng lại.
Nàng nhìn Bạch phi đang ngồi ở ghế chính, tò mò hỏi.
“Đây là Thanh Tùng, người của Tiêu trắc phi sao?”
Nghiêm tài nhân nghe vậy, trong lòng khẽ động.
Vốn nàng còn thắc mắc Thanh Tùng chỉ là một tiểu thái giám lại có thể thường xuyên chọc tức Liễu Nhứ khiến nàng cứ bắt lỗi.
Xem ra là có liên quan đến Tiêu trắc phi.
Bạch phi đặt tách trà xuống, giọng vẫn nhẹ nhàng.
“Lúc còn ở Đông cung, Thanh Tùng từng đi theo Tiêu trắc phi.”
Nhận được đáp án chính xác, Nghiêm tài nhân mới hiểu ra, thì ra Liễu Nhứ ngứa mắt Thanh Tùng là vì Tiêu trắc phi.
Chắc hẳn năm đó giữa Tiêu trắc phi và Bạch trắc phi có thù oán.
Nghiêm tài nhân thầm mừng vì mình không nói giúp Thanh Tùng, nếu không nàng sẽ vô tình đắc tội Bạch phi.
Lục tiệp dư rất có hứng thú với chuyện của Tiêu trắc phi, nhịn không được hỏi.
“Nghe nói Hoàng thượng rất yêu Tiêu trắc phi, chuyện này thật không?”
Bạch phi nghe vậy, khóe miệng cong lên cay đắng.
“Năm đó lúc Hoàng thượng còn là Thái tử, quả thật ngài ấy rất sủng ái Tiêu trắc phi.”
Sau đó nàng nói rất nhiều chuyện về Tiêu trắc phi.
Có chỗ nàng nói rất chi tiết, có chỗ nàng chỉ nói một câu.
Lục tiệp dư và Nghiêm tài nhân chăm chú lắng nghe.
Đây là chuyện xưa chỉ có người sống trong cung trước đó mới biết, còn hai người mới vào cung lại không biết gì.
Nói xong, Bạch phi lặng lẽ thở dài.
“Những chuyện này vốn không nên nói cho hai muội biết, nhưng bổn cung sợ hai muội mới vào cung không hiểu chuyện, phạm vào cấm kỵ của Hoàng thượng, cho nên ta mới cố ý nói cho hai muội biết những chuyện này, hi vọng hai muội nhớ kỹ, sau này ở trước mặt Hoàng thượng đừng nhắc đến Tiêu trắc phi, tránh làm Hoàng thượng buồn lòng.”
Lục tiệp dư và Nghiêm tài nhân cùng đa tạ lời nhắc nhở của Bạch phi.
Bạch phi có vẻ mệt mỏi.
“Bổn cung mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, hai muội tự nhiên đi.”
Nàng được cung nữ dìu đứng dậy bước ra ngoài.
Lục tiệp dư và Nghiêm tài nhân vội đứng dậy, cung kính tiễn nàng đi.
Khi Bạch phi đi ngang, liếc nhìn Thanh Tùng vẫn đang bị dạy dỗ, nhẹ giọng gọi Liễu Nhứ.
Liễu Nhứ lập tức chạy tới hành lễ, nói “Nương nương có gì dặn dò?”
Bạch phi “Chậu bạch trà trong phòng trông hơi héo, ngươi sai người mang ra ngoài phơi nắng.”
Liễu Nhứ đã hầu hạ Bạch phi nhiều năm, lập tức hiểu được ý của Bạch phi, mỉm cười đáp lại “Vâng.”
Nàng quay sang Thanh Tùng nói.
“Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau bê chậu hoa ra ngoài?!”
Thanh Tùng bước vào phòng, bê chậu bạch trà nặng trịch ra ngoài.
Liễu Nhứ chỉ vào khoảng trống giữa sân.
“Ngươi quỳ ở đó, đặt hoa lên trên đầu để nó tận hưởng ánh nắng.”
Đang là giữa hạ, nắng nóng đến mức đứng phơi nắng một lúc cũng có thể lột một lớp da, càng đừng nói đến chuyện bê một chậu hoa nặng như vậy, đúng là đòi mạng.
Nhưng Thanh Tùng không thể phản kháng.
Hắn chỉ là một nô tài, nếu chủ tử không bằng lòng bảo vệ hắn thì sẽ không có ai quan tâm đến sống chết của hắn.
Hắn làm theo lời dặn, quỳ trên con đường rải sỏi gồ ghề, nâng chậu hoa bằng hai tay rồi đặt lê.n đỉnh đầu.
Quần áo mùa hạ mỏng manh, sỏi trên đường làm đầu gối đau nhức, nắng như thiêu đốt khiến hắn đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng xanh càng thêm khó coi.
Bạch phi hài lòng rời đi.
Lúc này, Lục tiệp dư và Nghiêm tài nhân bước ra.
Thấy cảnh tượng trong sân, Nghiêm tài nhân không dám nói lời nào, chỉ nghĩ mình không có nô tài như Thanh Tùng, vội vàng trở về phòng.
Lục tiệp dư biết nếu cứ tiếp tục như vậy, Thanh Tùng sớm muộn cũng sẽ chết.
Nàng không ngại góp thêm sức, để Thanh Tùng chết nhanh hơn, nhân tiện có thể bán cho Bạch phi một ân tình.
Lục tiệp dư bước xuống bậc thang, lúc đi ngang qua Thanh Tùng, nàng cố tình đẩy Thanh Tùng một cái.
Vốn Thanh Tùng vừa mệt vừa đói, không còn sức lực, bị đẩy mạnh một cái bất ngờ ngã xuống đất, chậu hoa trong tay cũng rơi xuống đất, nháy mắt vỡ thành từng mảnh.
Lục tiệp dư lộ ra nét mặt sợ hãi.
“A! Nô tài làm gì đấy? Đang yên lành sao đụng vào người ta?!”
Thanh Tùng vội đứng dậy, không dám biện minh, chỉ có thể luôn miệng cầu xin.
“Nô tài sai rồi, xin Tiệp dư tha mạng!”
Liễu Nhứ bước nhanh tới, vội hỏi “Tiệp dư, người không sao chứ?”
Lục tiệp dư ôm ngực, vẻ mặt sợ hãi.
“Ây da, tên nô tài này vừa nãy cố ý đụng vào ta, nếu một chậu hoa lớn như vậy đập vào người ta, chẳng phải ta sẽ phải chết sao?!”
Liễu Nhứ vừa nãy đã thấy hành động của Lục tiệp dư, biết nàng cố ý đẩy Thanh Tùng, nhưng vậy thì sao?
Thanh Tùng sớm hay muộn cũng sẽ chết.
Chết sớm chết muộn có gì khác nhau?
Liễu Nhứ vội nói “Tiệp dư yên tâm, chuyện này nhất định sẽ cho người một lời giải thích tử tế.”
Nói xong nàng tát Thanh Tùng rồi chửi mắng.
“Cẩu nô tài to gan, giữa ban ngày ban mặt còn dám dại người?!”
Cái tát này rất mạnh, nửa bên má Thanh Tùng nhanh chóng đỏ bừng sưng tấy.
Hắn nhịn đau, khấu đầu cầu xin Lục tiệp dư tha mạng.
Lục tiệp dư “Một nô tài độc ác như ngươi, giữ lại chỉ gây thêm phiền phức, mau chóng đánh chết hắn cho xong chuyện.”
Liễu Nhứ gọi hai thái giám mạnh mẽ đến bắt Thanh Tùng.
Thanh Tùng liều mạng vùng vẫy nhưng vô ích.
Mỗi lần hắn vùng vẫy chỉ dẫn đến một trận đòn.
Sau khi Liễu Nhứ hỏi ý Bạch phi, nàng đã được phép, chuẩn bị dùng gậy đánh chết Thanh Tùng.
Tuy trong cung không được phép lạm dụng tư hình, nhưng mỗi người mỗi khác.
Ví như, phi tần có cấp bậc cao xử lý nô tài không nghe lời chẳng phải chuyện lớn gì, xử lý thì cứ xử lý thôi.
Thanh Tùng bị bịt miệng đ.è xuống đất đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
Hôm nay hắn sẽ chết ở đây sao?
Thái giám mạnh mẽ giơ cao gậy gỗ định đánh hắn thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét chói tai.
“Dừng tay!”
Thanh Tùng giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này.
Đây hình như là giọng của Bảo Cầm!
Hắn khó khăn quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Bảo Cầm đang vội vàng chạy tới đây.
Chẳng mấy chốc, nàng chạy đến chỗ Thanh Tùng, giật gậy gỗ từ tay thái giám ném xuống đất.
Liễu Nhứ sửng sốt.
Từ khi Bảo Cầm được chuyển đến ngự thiện phòng, nàng hiếm khi gặp Bảo Cầm.
Không ngờ vào lúc này Bảo Cầm lại đột nhiên tới cung Yên Vũ.
Lục tiệp dư cau mày nhìn Bảo Cầm, không hài lòng hỏi.
“Ngươi là ai?”
Bảo Cầm hành lễ với nàng “Nô tỳ là đại cung nữ Bảo Cầm bên cạnh Quý phi nương nương, Quý phi nương nương có chuyện muốn hỏi Thanh Tùng, cố ý sai nô tỳ đưa hắn đến đó.”
Lục tiệp dư nghe thấy hai chữ “Quý phi”, sắc mặt hơi thay đổi.
Trước đó nàng cố ý ly gián quan hệ của Quý phi và Hoàng đế nhưng không thành, còn suýt nữa đã kéo mình vào chuyện đó.
Điều này càng khiến nàng ghen tị với Quý phi.
Lúc này nhìn thấy Bảo Cầm, Lục tiệp dư thấy không vui, cả vẻ mặt cũng lộ ra chút u ám.
“Dù ngươi là đại cung nữ bên cạnh Quý phi, cũng không thể tự ý xông vào cung Yên Vũ.”