Thái hoàng thái hậu từng chữ cảnh cáo.
“Ai gia gọi con vào cung là muốn con giúp đỡ Lục gia, không phải để con giở trò khôn vặt. Niệm tình con lần đầu phạm lỗi, ai gia không so đo với con. Nếu con còn dám tái phạm, thì tự cầu nhiều phúc đi.”
Lục tiệp dư vừa khóc vừa nói “Thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp không dám nữa.”
Thái hoàng thái hậu thấy nàng sợ đến phát khóc, kiềm lại cơn giận, sai người đỡ nàng dậy.
Nữ sử mang nước ấm tới cho Lục tiệp dư rửa mặt.
Lục tiệp dư nhanh chóng chỉnh trang bản thân, nhưng mắt vẫn đỏ hoe.
Thái hoàng thái hậu dịu giọng nói “Chuyện này xem như là một bài học cho con, sau này không được bốc đồng.”
Lục tiệp dư thành thật gật đầu “Đa tạ người dạy dỗ, thần thiếp biết rồi.”
Thái hoàng thái hậu “Thay vì bày trò đối phó người khác, thì nên nghĩ cách lấy lòng Hoàng đế.”
Nói đến chuyện này, Lục tiệp dư càng thấy buồn bực hơn.
“Hoàng thượng chưa từng tới Lưu Vân Hiên, cũng không bao giờ triệu kiến thần thiếp, không gặp được Hoàng thượng, dù con người đầy bản lĩnh cũng không làm gì được.”
Thái hoàng thái hậu “Sắp đến Trung thu rồi, lúc đó ai gia sẽ gọi Hoàng đế tới, con cũng có thể chỗ của ai gia.”
Hai mắt Lục tiệp dư sáng lên “Vâng!”
Sau khi tiễn Lục tiệp dư đi, nữ sử trở về thấy Thái hoàng thái hậu cau mày, vội vàng hỏi.
“Nương nương sao vậy?”
Thái hoàng thái hậu thở dài “Ai gia đang lo, vốn tưởng Lục tiệp dư có thể mang lại vinh quang cho Lục gia, hiện giờ xem ra, nếu nàng không trở thành gánh nặng đã là tốt lắm rồi.”
Nữ sử an ủi “Lục tiệp dư tính tình có hơi nóng nảy, nhưng nàng vẫn còn trẻ, người tốn thêm chút tâm tư thì có thể dạy dỗ nàng tốt hơn.”
“Mong là như vậy.”
Đêm đó, hai cung nữ chết ở Thận Hình Ti.
Nghe nói là không chịu được hình phạt, đập đầu vào tường chết.
Chẳng bao lâu thi thể đã được đưa ra khỏi cung xử lý.
Lạc Thanh Hàn nghe vậy, sắc mặt không đổi, chỉ bình tĩnh nói.
“Thận Hinh Ti thất trách, làm cho tù nhân có cơ hội tìm chết, Ti chính phạt ba tháng bổng lộc, nếu còn xảy ra chuyện tương tự, sẽ bị xử tội lơ là nhiệm vụ.”
“Vâng!”
Triệu Hiền nhận lệnh rời đi.
Chuyện này cứ thế mà nhẹ nhàng qua đi.
Việc xây lại cung Vân Tụ chính thức được triển khai.
Bảo Cầm vừa phải hầu hạ Quý phi, thỉnh thoảng còn phải đến cung Vân Tụ giám sát công việc, bận rộn đầu óc xoay mòng mòng.
Nàng chủ động đề nghị.
“Nương nương, hay là gọi Hạnh Nhi và Thanh Tùng về đi?”
Có bọn họ giúp, nàng sẽ thư thả hơn rất nhiều.
Tiêu Hề Hề không do dự gật đầu nói được.
Nàng đã lâu không gặp Hạnh Nhi và Thanh Tùng, nàng rất nhớ bọn họ.
Nàng hỏi “Em biết Hạnh Nhi và Thanh Tùng ở đâu không?”
Bảo Cầm “Sau khi rời điện Thanh Ca, Thanh Tùng đến điện Trung Tỉnh, bây giờ không biết đã bị điều đi đâu, phải đi hỏi mới biết được. Hạnh Nhi đã lấy chồng, hiện giờ không ở trong cung, nếu người muốn gặp muội ấy, phải gọi muội ấy về mới được.”
Tiêu Hề Hề kinh ngạc “Hạnh Nhi lấy chồng rồi? Lấy ai?”
Bảo Cầm “Một thị vệ trong Ngọc Lân vệ, tên là Tiêu Nam.”
Tiêu Hề Hề thấy cái tên này khá quen, nghĩ một lúc mới nhớ ra, đây chính là tiểu thị vệ năm đó đã hộ tống bọn họ xuống phía nam cầu mưa mà!
Nàng tò mò hỏi “Sao Hạnh Nhi lại thành đôi với hắn thế?”
Bảo Cầm kể lại toàn bộ câu chuyện.
“Sau khi người đi, Hoàng thượng sai người phong tỏa điện Thanh Ca. Người ở điện Thanh Ca cũng bị đưa về điện Trung Tỉnh, sau đó điện Trung Tỉnh sẽ xem xét điều người theo nhu cầu, nhưng Hạnh Nhi thì khác. Khế ước bán thân của muội ấy vẫn nằm trong tay người, người vừa đi thì muội ấy thành nô tỳ không chủ. Theo quy tắc thì muội ấy sẽ bị bán thêm lần nữa. Lúc đó, Tiêu Nam đứng ra trả tiền chuộc thân cho Hạnh Nhi, sau đó trả khế ước bán thân cho muội ấy, giúp muội ấy thoát khỏi nô tịch. Hạnh Nhi cảm kích hắn, tận tâm hầu hạ hắn. Thời gian lâu dần đương nhiên nảy sinh tình cảm.”
Tiêu Hề Hề chợt hiểu, thì ra mọi chuyện là vậy!
Nàng gãi đầu “Chỉ trách ta bất cẩn, quên trả khế ước bán thân cho em ấy, thật ra khế ước bán thân của em ấy để trong điện Thanh Ca, hai em tìm là thấy.”
Bảo Cầm “Sau khi người đi, Hoàng thượng không cho phép ai chạm vào đồ đạc trong điện Thanh Ca, người vi phạm đồng nghĩa với kháng chỉ, sẽ chết đó.”
Chiều ngày hôm đó, Bảo Cầm đích thân đến điện Trung Tỉnh, dò hỏi một chút mới biết Thanh Tùng đã bị điều đến cung Yên Vũ.
Cung Yên Vũ là địa bàn của Bạch phi.
Lúc còn ở Đông cung, giữa Bạch trắc phi và Tiêu trắc phi xảy ra mâu thuẫn, quan hệ giữa hai người rất xấu.
Bây giờ Thanh Tùng đến cung Yên Vũ, không biết có bị làm khó không?
Bảo Cầm về cung Vị Ương, bẩm báo với Quý phi.
“Cung Yên Vũ gần đây có thêm Nghiêm tài nhân, ở đó thiếu người nên Thanh Tùng được điều tới đó.”
Tiêu Hề Hề “Em có thời gian thì đến gặp Thanh Tùng, hỏi xem ý của hắn thế nào, nếu hắn muốn ở lại cung Yên Vũ thì để hắn ở lại, nếu hắn không muốn ở lại thì ta sẽ đi cầu xin Hoàng thượng.”
Bảo Cầm gật đầu nói được.
……
Lạc Thanh Hàn xem xong tấu chương của hôm nay, hắn ra khỏi ngự thư phòng, ngồi long xa về cung Vị Ương.
Lúc đi ngang gần ngự hoa viên, đột nhiên có nữ nhân bắt bướm bất ngờ chạy ra.
Nàng thấy ngự giá cách đó không xa, sợ hãi sắc mặt tái nhợt, chân bị trẹo té xuống đất.
Kế đó lại có ba người nữa chạy ra khỏi ngự hoa viên.
Bọn họ vốn muốn đỡ nữ nhân kia đứng dậy, nhưng khi thấy ngự giá cách đó không xa, hai cung nữ lập tức quỳ xuống, chỉ để lại một nữ nhân đang đứng.
Nàng vội vàng hành lễ.
“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.”
Lạc Thanh Hàn liếc nhìn, nhận ra nữ nhân đang đứng là Nghiêm tài nhân, còn người té trước đó là Thiệu lương nhân.
Chân của Thiệu lương nhân bị trẹo, nhưng lúc này cũng mặc kệ.
Nàng nghiến răng đứng dậy hành lễ.
“Thần thiếp vừa nãy đã thất lễ, mong bệ hạ lượng thứ.”
Vì cổ chân đau nhức, mắt nàng hơi đỏ, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn nghiến răng cố nhịn, trông càng đáng thương hơn.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói.
“Miễn lễ.”
Thiệu lương nhân đứng thẳng người, hơi lảo đảo, cung nữ Bảo Phúc bên cạnh vội dìu nàng, thấp giọng hỏi.
“Lương nhân, người không sao chứ?”
Thiệu lương nhân c.ắn môi dưới “Không sao, ta có thể chịu được.”
Nghiêm tài nhân thấy nàng như vậy, sao có thể không biết nàng cố ý giả vờ mạnh mẽ để lấy được yêu thương của Hoàng đế?
Trong lòng Nghiêm tài nhân tức giận nghiến răng, mắng tiện nhân không biết xấu hổ, nhưng ngoài mặt lại bày ra dáng vẻ tỷ muội tình thâm, quan tâm hỏi.
“Nếu muội muội không khỏe, vậy nhanh về nghỉ ngơi đi.”
Thiệu lương nhân liếc nhìn đế vương tuấn tú ngồi trên long xa, sau đó cụp mắt, giọng hơi run run.
“Chân ta đau, không đi được.”
Bảo Phúc lo lắng nói “Lẽ nào người bị thương xương cốt rồi?”
Nghiêm tài nhân lập tức hiểu Thiệu lương nhân đang nghĩ gì, nữ nhân này muốn Hoàng đế đưa mình về.
Nàng sợ Hoàng đế sẽ trúng kế nên vô thức nhìn sang.
Tuy nhiên, nàng thấy Hoàng đế vẫn thờ ơ lãnh đạm, giọng nói cũng lạnh lùng.
“Nếu xương bị thương thì đuổi khỏi cung đi, trong cung không nuôi kẻ tàn phế.”