Phương Vô Tửu không biết dùng cổ Hóa Thân sẽ để lại di chứng như vậy.
Hắn càng nhíu mày chặt hơn.
Để trấn an Đại sư huynh, Tiêu Hề Hề lặp lại lời Nam Nguyệt vương nói.
“Chỉ là ta quá xúc động mới làm chất độc phát tác. Không sao đâu, sau này ta sẽ kiềm chế cảm xúc của mình, cố gắng không để chất độc phát tác. Qua hai ba năm, bệnh này sẽ tự nhiên khỏi thôi.”
Phương Vô Tửu thật sự rất đau lòng.
Nếu biết Tiêu Hề Hề không chịu được kí.ch thích, lẽ ra vừa rồi hắn không nên nói những lời đau lòng đó.
Hắn lấy một lọ thuốc, đổ hai viên thuốc nhỏ màu đỏ ra, bảo Tiêu Hề Hề uống.
“Đây là đan Ích Khí do ta điều chế, có tác dụng bổ sung khí huyết, bồi dưỡng nguyên thần. Dược tính tương đối nhẹ, dùng nhiều cũng không hại cho cơ thể. Mỗi ngày muội uống hai viên có thể phục hồi sức khỏe.”
Hắn đặt cả lọ thuốc vào tay Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề “Cảm ơn sư huynh.”
Nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, Phương Vô Tửu bất lực thở dài.
“Nếu muội nhất quyết muốn gặp hắn, vậy thì cứ đi gặp.”
Tiêu Hề Hề cụp mắt nhìn lọ thuốc trong tay, nhẹ giọng nói “Chàng cũng sắp tuyển tú rồi, có còn nhớ đến ta không?”
Phương Vô Tửu “Ta không biết hắn còn nhớ muội hay không, ta chỉ biết muội không gặp hắn một lần thì sẽ không chịu từ bỏ.”
Tiêu Hề Hề mím môi không nói gì.
Phương Vô Tửu xoa xoa đầu nàng “Nếu hắn thật sự không quan tâm muội nữa, muội cứ quên hắn đi, dù muội vì muốn sống tiếp mà ở lại trong cung, cũng không thể đau khổ vì tình.”
Ở nơi như hoàng cung, một khi động lòng chẳng khác nào đưa dao vào tay đối phương, mà nàng sẽ bị tàn sát.
Huống chi trong người nàng còn độc cổ, không chịu được kíc.h thích.
Dù nàng nói mình có thể kiểm soát được cảm xúc, nhưng ai có thể thật sự kiểm soát được những thứ như tình yêu?
Tiêu Hề Hề nhỏ giọng lẩm bẩm “Chuyện tình cảm, sao nói quên là quên được?”
Việt Cương nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên chen vào.
“Ở Nam Nguyệt chúng ta có một loại cổ, tên là cổ Vong Tình, chỉ cần để cổ Vong Tình cắn một cái, người có thể quên hết tình yêu, công chúa có muốn thử không?”
Tiêu Hề Hề “……”
Tại sao người này vẫn chưa đi?
Phương Vô Tửu liếc mắt nhìn Việt Cương, bình tĩnh nói “Chuyện này để sau hãy nói.”
Nếu mọi chuyện thật sự đến mức đó, để Tiêu Hề Hề không bị tổn thương, nói không chừng phải dùng đến cổ Vong Tình thật.
Ngày hôm sau.
Lạc Thanh Han nhận được tấu chương khác của sứ đoàn Nam Nguyệt.
Lần này sứ thần Nam Nguyệt không nhắc đến chuyện cầu xin gặp mặt Hoàng đế, trong tấu chương bọn họ nói biết Hoàng đế Đại Thịnh sắp tuyển tú, bọn họ chưa từng thấy sự kiện hoành tráng như vậy, muốn góp vui, tiếp thu thêm kiến thức, khẩn cầu Hoàng đế ân chuẩn.
Lý do này ngược lại rất mới mẻ độc đáo.
Theo lý mà nói mấy chuyện như tuyển tú không cho phép ngoại thần tham dự.
Suy cho cùng các cô nương có thể tham gia tuyển tú đều xinh đẹp tài năng, gia thế trong sạch, các nàng bằng lòng để Hoàng đế lựa chọn là vì Hoàng đế có địa vị cao.
Nhưng ngoại thần thì khác.
Lúc các nàng xuất hiện cho Hoàng đế lựa chọn, bên cạnh có ngoại thần bình luận thì ra thể thống gì?
Thật sự xem các nàng như rau bán ngoài chợ sao?
Sứ thần Nam Nguyệt không tính là ngoại thần, nói đúng hơn thì bọn họ còn không phải thần tử, chỉ có thể được coi là khách.
Khách muốn ngồi xem tuyển tú, thỉnh cầu này có nên đồng ý không?
Lạc Thanh Hàn đóng tấu chương lại, ném sang một bên, nói với Thường công công đứng bên cạnh.
“Truyền phủ doãn phủ Kinh Triệu, Thiếu khanh Hồng Lư Tự.”
“Vâng.”
Chốc sau, hai quan viên được triệu vào cung, xuất hiện trong ngự thư phòng.
Lạc Thanh Hàn nhìn phủ doãn phủ Kinh Triệu hỏi trước.
“Sứ đoàn Nam Nguyệt vào kinh ba ngày mới tiết lộ danh tính, trong ba ngày đó bọn họ đã làm gì? Đã tra rõ chưa?”
Mai Quảng Đào thành thật trả lời “Khởi bẩm bệ hạ, đã tra rõ rồi, sau khi bọn họ vào kinh thì ở tại một tiểu viện trong thành, ban ngày dạo thành mua sắm.”
Lạc Thanh Hàn “Có gì khả nghi không?”
Mai Quảng Đào do dự một chút rồi mới nói “Theo báo cáo của thị vệ giữ cổng thành, lúc sứ đoàn Nam Nguyệt vào kinh có mang theo một cỗ quan tài, trông giống như đưa tang, nhưng không rõ trong quan tài có gì.”
Lạc Thanh Hàn lại nhìn Thiếu khanh Hồng Lư Tự.
Thiếu khanh vội nói “Khi tới Hồng Lư Tự, bọn họ chỉ mang theo hành lý, không mang theo quan tài.”
Lạc Thanh Hàn “Mai phủ doãn, đi tra tung tích quan tài kia.”
Mai Quảng Đào “Vâng.”
Lạc Thanh Hàn hỏi tình hình gần đây của sứ đoàn Nam Nguyệt.
Thiếu khanh Hồng Lư Tự thành thật bẩm báo.
Lạc Thanh Hàn nói “Người ngoài không tiện xem tuyển tú, khanh chuyển lời với sứ đoàn Nam Nguyệt, sau khi tuyển tú kết thúc, sẽ cử hành nghi lễ sắc phong, trẫm sẽ mời bọn họ vào cung dự tiệc.”
Thiếu khanh đáp “Vi thần đã hiểu.”
Thiếu khanh trở về Hồng Lư Tự, chuyển lời cho sứ đoàn Nam Nguyệt.
Việt Cương rất vui vì Hoàng đế cuối cùng cũng sẵn lòng gặp họ!
Phương Vô Tửu không ngạc nhiên.
Hoàng đế lờ bọn họ bấy lâu nay, cũng đến lúc triệu bọn họ vào cung gặp mặt rồi.
Nhưng Hoàng đế cố ý sắp xếp sau tuyển tú.
Có chút ý nghĩa sâu xa rồi.
……
Các tú nữ tham gia tuyển chọn năm nay đã vào cung từ trước, các nàng được sắp xếp ở điện Thiên Hoa, do các ma ma giáo dưỡng phụ trách dạy quy tắc.
Nơi được sắp xếp tuyển tú là Bích Quế Các.
Ngày tuyển tú.
Các phi tần có địa vị cao trong cung lần lượt đến Bích Quế Các.
Bích Quế Các náo nhiệt lạ thường.
Khi tân đế đăng cơ, Bạch trắc phi, Lý trắc phi, Cảnh trắc phi ở Đông cung đều được sắc phong làm phi cấp bậc Chánh nhị phẩm.
Bây giờ ba người họ đều là những phi tần có địa vị cao nhất trong hậu cung.
Tiếp theo là Trần uyển nghi.
Khi còn ở Đông cung, nàng là Trần lương viên, sau này được sắc phong làm Uyển nghi Chánh lục phẩm.
Tiếp theo là Diêu tiệp dư, nàng vốn là Chiêu huấn ở Đông cung, sau này được sắc phong làm Tiệp dư Chánh thất phẩm.
Dưới các nàng còn có vài Tài nhân, Lương nhân, Tuyển thị.
Tổng cộng chỉ có khoảng mười người.
Hiện giờ các phi tần có tư cách đến xem tuyển tú cũng chỉ có Bạch phi, Lý phi, Cảnh phi, còn có Trần uyển nghi và Diêu tiệp dư.
Sau khi năm người đến, có người hét lên.
“Thái hoàng thái hậu giá đáo!”
Mọi người đứng dậy, cung nghênh Thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu từ từ bước tới ghế chính ngồi xuống.
Sau khi bà ngồi xuống, những người khác mới dám ngồi.
Thái hoàng thái hậu hỏi “Sao Hoàng đế vẫn chưa đến?”
Cảnh phi nhẹ giọng nói “Có lẽ vẫn còn bận.”
Thái hoàng thái hậu “Đã là lúc nào rồi, tuyển tú sắp bắt đầu, Hoàng đế vẫn còn bận? Phái người giục Hoàng đế nhanh tới đây.”
Lập tức có một tiểu thái giám chạy đến ngự thư phòng, truyền đạt lời của Thái hoàng thái hậu cho Hoàng đế.
Trong ngự thư phòng, Lạc Thanh Hàn đang nghị sự với các thần tử.
Nghe xong, vẻ mặt hắn không đổi, tiếp tục làm những gì cần làm.
Tiểu thái giám truyền lời đứng đó tiến thoái lưỡng nan, đổ mồ hôi đầm đìa.
Các thần tử nhìn nhau.
Có người chủ động đứng ra, cung kính nói “Tuyển tú không phải chuyện nhỏ, liên quan đến việc nối dõi của hoàng thất, hy vọng bệ hạ sẽ không phụ lòng mong mỏi của Thái hoàng thái hậu.”