Mặt trời lặn, bầu trời tối dần, Tiêu Hề Hề thoát ra khỏi kén trắng.
Kén trắng bị xé ra, một cánh tay trắng nõn thon dài từ bên trong thò ra.
Đầu ngón tay trắng như ngọc vẫn còn dính máu.
Tôn lên nước da trắng sáng không tì vết.
Một giọng nói yếu ớt phát ra từ kén trắng.
“Đại sư huynh.”
Phương Vô Tửu lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó.
Hắn dùng sức kéo mạnh, Tiêu Hề Hề được kéo ra khỏi kén trắng.
Quần áo trên người nàng đã rách nát, trên người có vài vết thương, khắp nơi đều máu, nhìn rất đáng sợ.
Phương Vô Tửu cầm áo khoác bên cạnh quấn chặt Tiêu Hề Hề, sau đó bế nàng đặt lên giường.
Hắn mang nước nóng đến lau máu trên mặt nàng.
Nhìn rõ khuôn mặt của nàng lúc này, Phương Vô Tửu nhất thời ngẩn người.
Vốn hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để nhìn thấy một Tiêu Hề Hề hoàn toàn khác.
Nhưng thực tế, dung mạo của nàng lúc này cũng không mấy khác trước đây, nhìn thoáng thì cảm thấy xa lạ, nhưng nhìn kỹ thì giống với ngoại hình trước đó đến năm phần.
Đặc biệt là khi nàng mở mắt, cảm giác tương tự càng rõ ràng hơn.
Bây giờ Tiêu Hề Hề kiệt sức, thậm chí không muốn cử động một ngón tay.
Phương Vô Tửu hỏi “Muội thấy thế nào? Trên người còn chỗ nào khó chịu không?”
Tiêu Hề Hề chật vật thốt ra hai chữ.
“Ta … đói …”
Phương Vô Tửu thầm nghĩ, quả nhiên là Tiêu Hề Hề, vừa mới thoát chết, việc đầu tiên sau khi tỉnh lại là ăn.
Hắn nhờ người mang đồ ăn đến.
Tiêu Hề Hề ngửi thấy mùi đồ ăn, lập tức mở miệng, bày ra tư thế chờ đút.
Phương Vô Tửu bưng bát cầm đũa đút cho nàng từng miếng.
Lúc Tiêu Hề Hề còn nhỏ, Phương Vô Tửu cũng từng đút cho nàng ăn, hắn có kinh nghiệm phong phú, động tác rất thuần thục.
Sau khi ăn uống no đủ, Tiêu Hề Hề thấy cơ thể mình có chút sức lực.
Nàng nói muốn đi tắm.
Cả người toàn mùi máu, vài chỗ còn dính tơ trắng, thật sự rất khó chịu.
Phương Vô Tửu tự mình mang nước nóng tới, thấy nàng có thể tự xuống giường liền rời đi.
Hắn đứng đợi ngoài cửa.
Hắn ngước nhìn màn đêm đen kịt, rải rác vô số vì sao.
Vẫn còn một canh giờ nữa mới đến giờ tý.
Chờ giờ tý qua đi, Tiêu Hề Hề sẽ hoàn toàn vượt qua kiếp số này.
Một lúc sau, giọng Tiêu Hề Hề từ trong phòng truyền ra.
“Ta xong rồi.”
Phương Vô Tửu đẩy cửa đi vào.
Trong phòng vẫn còn đọng lại chút hơi nước, trông hơi mờ ảo.
Tiêu Hề Hề đã mặc xong quần áo.
Nàng đang ngồi trên ghế, cầm chiếc gương trên tay, quan sát tướng mạo hiện tại của mình.
Vẫn khuôn mặt trái xoan, vẫn đôi mắt hạnh.
Trông rất giống dung mạo trước đây.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện chỗ không giống.
Ví như có một nốt ruồi son nhỏ ở dái tai bên phải của nàng.
Nàng véo dái tai, nhẹ xoa xoa nốt ruồi son.
Nàng nhớ trước khi xuyên đến đây, trên tai nàng cũng có một nốt ruồi son.
Cùng kích thước, cùng vị trí.
Như thể nốt ruồi son cùng xuyên không với nàng.
Không chỉ nốt ruồi mà cả mũi miệng của nàng đều giống hệt như trước khi nàng xuyên đến đây.
Tiêu Hề Hề Hề cẩn thận nhìn gương.
Nàng phát hiện khuôn mặt hiện tại của mình có năm phần là trước khi nàng xuyên không, năm phần là sau khi nàng xuyên không.
Sự kết hợp của cả hai khiến nàng không phân biệt được kiếp trước và kiếp này.
Phương Vô Tửu giúp nàng đổ nước tắm, sau đó lại hỏi.
“Bây giờ muội thấy thế nào?”
Tiêu Hề Hề bỏ gương xuống “Tạm ổn, nhưng không có nhiều sức lực.”
Nàng biết nguyên nhân là do chất độc trong cổ trùng để lại.
Trước đó Nam Nguyệt vương đã nói với nàng, sau khi nàng dùng cổ Hóa Thân, một phần độc sẽ ở lại trong cơ thể nàng.
Chất độc đó sẽ dần được đào thải ra khỏi cơ thể theo thời gian.
Việc này sẽ mất khoảng hai đến ba năm.
Trước khi chất độc được loại bỏ hoàn toàn, nàng phải nghỉ ngơi nhiều, bổ sung nhiều dinh dưỡng, hạn chế vận động vất vả, không để cảm xúc dao động quá nhiều.
Một khi cơ thể nàng yếu đi hoặc cảm xúc dao động quá nhiều, có thể sẽ khiến chất độc phát tác.
Nàng sờ má mình, lo lắng hỏi.
“Đại sư huynh, huynh có thấy tướng mạo bây giờ của muội kỳ lạ không?”
Phương Vô Tửu nhìn mặt nàng một lát, nghiêm túc nói “Không kỳ lạ, rất đẹp.”
Hắn không nói dối, khuôn mặt này của Hề Hề quả thật rất đẹp.
Mắt sáng răng trắng, mũi cao, môi anh đào.
Hàng mi dài cong vút.
Mái tóc đen xõa ra sau lưng tôn lên nước da trắng ngần.
Lúc nàng cười, hai bên má có lúm đồng tiền, trông xinh đẹp ngoan ngoãn, khiến người khác yêu thích.
Dù đây không phải là kiểu khiến người ta vừa nhìn là thấy tuyệt trần, nhưng rất thu hút, thuộc kiểu càng nhìn càng đẹp.
Tiêu Hề Hề vui vẻ cười “Nếu đại sư huynh thấy đẹp, vậy chắc chắn ta rất đẹp.”
Phương Vô Tửu cũng cười nói “Tin tưởng mắt nhìn của ta đến vậy sao?”
Tiêu Hề Hề “Trong năm sư huynh đệ chúng ta, chỉ có huynh là mắt nhìn kiểu trai thẳng nhất, nếu huynh đã nói ta đẹp, hẳn là trai thẳng Lạc Thanh Hàn kia cũng sẽ nghĩ ta đẹp.”
Phương Vô Tửu “……”
Dù không hiểu lắm ý nghĩa của trai thẳng nhưng cứ cảm thấy đó không phải là một từ hay.
Lúc này, tiếng chuông xa xa từ trên thành lâu vang lên.
Tiếng này tiếp tiếng kia.
Vang lên đúng ba lần.
Có nghĩa là đã đến nửa đêm, cổng thành đóng lại, lệnh giới nghiêm trong thành bắt đầu.
Cũng có nghĩa là một ngày mới đã đến.
Phương Vô Tửu cười nói “Hề Hề, chúc mừng muội có cuộc sống mới.”
Tiêu Hề Hề vô cùng vui mừng.
Nàng muốn nhảy cẫng hét lên vì sung sướng.
Nhưng khi nghĩ đến chất độc còn trong cơ thể, nàng chỉ đè nén niềm vui trong lòng, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ, cố ổn định bản thân.
Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ là một cá muối điềm đạm trầm lắng!
Một đêm ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hề Hề chạy đi tìm Phương Vô Tửu.
“Đại sư huynh, ta cao lên rồi! Huynh nhìn xem, tay áo và ống quần của ta đều ngắn hết cả rồi!”
Phương Vô Tửu nhìn kỹ “Quả thật đã cao thêm một chút.”
Lúc này Việt Cương cũng tới, nghe hai sư huynh muội nói chuyện, liền xen vào.
“Không phải vẫn rất lùn sao?”
Tiêu Hề Hề “……”
Tiêu Hề Hề ném cho hắn ánh mắt chết chóc.
“Sao ngươi dám vô lễ với bổn công chúa?”
Việt Cương gãi đầu “Ta nói đều là sự thật, sao lại thành vô lễ chứ?”
Tiêu Hề Hề tức giận muốn lao vào đánh hắn.
Nàng cố hít thở thật sâu.
Không được tức giận, ngã bệnh thì sẽ không có ai chăm sóc.
Phương Vô Tửu nhẹ giọng an ủi “Nếu quần áo của muội ngắn rồi thì ra ngoài mua một ít quần áo mới, ta dẫn muội đi ăn đồ ngon, xem như là quà mừng muội sống lại.”
Vừa nghe có đồ ăn ngon, Tiêu Hề Hề lập tức vui vẻ trở lại.
“Được được được!”
Phương Vô Tửu nói với Việt Cương.
“Mọi người cũng cùng đi đi, nhớ thay quần áo của mọi người.”
Việt Cương gật đầu nói được.
Ngày thường để tránh bị chú ý, bọn họ luôn ăn mặc như người Đại Thịnh, bây giờ Tiêu Hề Hề đã tỉnh dậy, bọn họ không cần che giấu danh tính nữa.
Tất cả đều mặc quần áo của Nam Nguyệt