Không Thiền phản ứng rất nhanh.
Ông nghiêng đầu né tránh.
Đầu ngón tay sượt qua mí mắt ông, để lại hai vết máu dưới mí mắt.
Không Thiền tức giận “Ngươi dám chơi ta?!”
Ông vung phất trần, quấn quanh cổ Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề cố vùng vẫy nhưng bị ông thô bạo ném ra xa.
Cả người nàng nhếch nhác ngã xuống đất.
Không Thiền chạm vào vết thương trên mặt, hai mắt đỏ ngầu nhìn Tiêu Hề Hề.
“Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, nếu ngươi muốn chết, ta toại nguyện cho ngươi!”
Ông vung phất trần lên không trung, lần nữa đánh về phía Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề lăn trên đất tránh đòn tấn công của ông.
Nàng không chống trả, sau khi đứng dậy, bắt đầu chạy quanh phòng, vừa chạy vừa hét.
“Cứu với! Không Thiền đạo trưởng giết người rồi!”
Nàng dùng nội lực của mình hét lớn, đánh thức vài cung nữ thái giám đang bất tỉnh bên ngoài.
Không chỉ vậy, cả cấm vệ quân đang tuần tra gần đó cũng nghe thấy tiếng hét.
Khi cung nữ thái giám vội vã vòng qua bức bình phong chạy vào, vừa hay thấy cảnh phất trần trong tay Không Thiền lại quấn quanh cổ Tiêu trắc phi!
Cung nữ sợ hãi hét lên “Giết … giết người rồi!!!”
Sau một loạt tiếng hét hỗn loạn, cấm vệ quân cũng xông vào.
Bọn họ thấy Không Thiền tấn công Tiêu trắc phi thật, lập tức rút đao ra khỏi vỏ lao về phía Không Thiền!
Không Thiền đành phải buông Tiêu Hề Hề ra.
Tiêu Hề Hề như bông hoa nhỏ yếu đuối bất lực ngã xuống đất.
Hai cung nữ vội chạy tới đỡ nàng dậy trốn sang một bên.
Võ công của Không Thiền rất cao, nhưng không địch lại số lượng lớn cấm vệ quân, ông đánh không lại, cũng không thể thoát.
Sau khi biết tin càng có nhiều cấm vệ quân xông tới.
Cuối cùng Không Thiền bại trận, vũ khí bị lấy đi, thô bạo bị đè trên đất.
Ông nhìn chằm chằm Tiêu Hề Hề cách đó không xa, nghiến răng nói.
“Là ngươi cố tình!”
Nữ nhân này cố tình dụ ông đến, cố tình làm ông hạ thấp cảnh giác, cố tình để bị bắt lúc người khác xông vào.
Đúng là nham hiểm!
Tiêu Hề Hề che cổ, mắt ngấn lệ nhìn Không Thiền.
“Hu hu hu, ta chỉ là một phi tần cỏn con bên cạnh Thái tử, dù ông có giết ta, Thái tử cũng sẽ không tha cho U vương.”
Mọi người sững sờ.
Thì ra Không Thiền đúng là người của U vương cài vào trong cung.
Chẳng trách Không Thiền nửa đêm đến ám sát Tiêu trắc phi.
Không Thiền tức đến xanh mặt “Ngươi nói bậy, ta không hề biết U vương!”
Tuy nhiên dù ông có biện minh thế nào, cấm vệ quân cũng không nghe.
Một cấm quân vội vã chạy đến tẩm điện báo với Cam Phúc công công.
Hoàng đế lúc này đang ngủ bỗng bị đánh thức, trong lòng rất không vui.
Ông u ám ngồi trên giường nghe Cam Phúc báo lại toàn bộ câu chuyện.
Hoàng đế “Không Thiền thật sự muốn giết Tiêu trắc phi?”
Cam Phúc thành thật trả lời “Rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, không thể sai được, Tiêu trắc phi bị thương thật, hiện giờ đã mời thái y đến chữa trị rồi.”
Hắn cẩn thận quan sát biến hóa nét mặt của Hoàng đế, thăm dò hỏi.
“Lẽ nào Không Thiền đạo trưởng là người của U vương thật sao?”
Trước đó vì chuyện Anh vương bị hãm hại, Hoàng đế đã bắt đầu nghi ngờ Không Thiền, cộng thêm chuyện tối nay, chỉ số nghi ngờ của ông với Không Thiền tăng vọt.
Hoàng đế nghiêm giọng nói.
“Mặc kệ ông ta là người của ai, ông ta dám giết người trong cung chứng tỏ người này cực kỳ nguy hiểm. Nhốt ông ta vào Đại Lý Tự trước, nghiêm hình thẩm vấn. Dù là chủ nhân đằng sau hay vị trí của Huyền Môn, phải hỏi rõ ràng cho trẫm.”
Cam Phúc đáp vâng, lặng lẽ lui xuống.
Ban đầu, Hoàng đế muốn dùng cách thân thiện nhất moi ra manh mối về Huyền Môn từ Không Thiền.
Nhưng bây giờ Không Thiền lại dám giết người trong cung, vậy không thể giữ ông ta được nữa.
Hôm nay ông ta dám nửa đêm ám sát Tiêu trắc phi, ai có thể bảo đảm ngày mai ông ta sẽ không ám sát Hoàng đế?
Hoàng đế hiện giờ cực kỳ yếu, nếu bị ám sát, chắc chắn không thoát được.
Ông không thể giữ một mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn như vậy bên mình.
Nếu giao Không Thiền cho Đại Lý Tự, với thủ đoạn của Đại Lý Tự, hẳn là có thể cạy miệng ông ta, moi ra mọi thứ ông cần biết.
Không Thiền có nằm mơ cũng không ngờ, trước đó ông vừa hại Anh vương vào ngục, sau đó ông tiếp bước theo vào.
Đây có lẽ là sông có lúc, người có khúc trong truyền thuyết.
Cùng là ngồi tù thẩm vấn, nhưng đãi ngộ của Không Thiền kém xa vợ chồng Anh vương.
Anh vương và vương phi dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, dù bọn họ có phạm tội, chỉ cần Hoàng đế không lên tiếng thì không ai dám làm gì bọn họ.
Nhưng Không Thiền thì khác.
Ông ta chỉ là một đạo sĩ, không được Hoàng đế xem trọng, thì chẳng là gì cả.
Để hoàn thành nhiệm vụ mà Hoàng đế giao phó, Đại Lý Tự dùng hết mọi hình phạt lên người Không Thiền.
Không Thiền cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là sống không bằng chết.
……
Trong cung Vị Ương.
Tiêu Hề Hề ngồi trên giường.
Nàng ngẩng đầu để lộ vết bầm tím lớn trên cổ.
Thái y cẩn thận bôi thuốc cho nàng
Cam Phúc đứng gần đó quan sát.
Sau khi bôi thuốc xong, thái y và Cam Phúc đi đến một bên, nhỏ giọng nói chuyện.
Thái y “Vết thương của Tiêu trắc phi không nghiêm trọng, chỉ cần bôi thuốc đúng giờ, chú ý kiêng ăn, qua một thời gian sẽ từ từ hồi phục.”
Cam Phúc gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Sau khi tiễn thái y đi, Cam Phúc cũng quay về phục mệnh.
Hắn chuyển lời của thái y đến Hoàng đế.
Hoàng đế nghe xong, bình tĩnh nói “Nếu nàng ta bị thương thì để nàng ta nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị thêm thuốc bổ, tìm thêm vài người chăm sóc.”
“Vâng.”
Hoàng đế suy nghĩ một lúc rồi hỏi “Nàng ta chép kinh Phật đến đâu rồi?”
Nét mặt Cam Phúc trở nên khó tả.
“Tiêu trắc phi chưa chép chữ nào.”
Hoàng đế cười lạnh.
Cam Phúc vội nói “Nô tài nhất định sai người đốc thúc Tiêu trắc phi.”
Tiêu Hề Hề phát hiện số lượng cung nữ thái giám theo nàng ngày càng tăng.
Những người này trên danh nghĩa đến đây chăm sóc nàng, thực tế bọn họ đến đây để giám sát nàng.
Xem ra Hoàng đế đang nghi ngờ nàng.
Những cung nữ thái giám này không chỉ để mắt tới nàng, mà còn không ngừng thúc giục nàng chép kinh.
Ban đầu Tiêu Hề Hề muốn giả như không nghe thấy, nhưng sau đó nàng phiền đến mức phải thỏa hiệp.
Các cung nữ bày bút mực giấy nghiên và kinh Địa Tạng.
Tiêu Hề Hề ngồi sau bàn, một tay chống đầu, tay kia cầm bút viết.
Các cung nữ ngước lên, tức thì bị sốc trước nét chữ xấu như vẽ bùa của nàng.
Một cung nữ vội nhắc nhở.
“Nương nương, sau khi chép xong số kinh Phật này, Hoàng đế sẽ ngẫu nhiên kiểm tra, người hời hợt như vậy, nếu Hoàng đế phát hiện, chắc chắn sẽ bị phạt.”
Tiêu Hề Hề thở dài, tiện tay xé tờ giấy đầy hình vẽ bùa, rồi ném sang bên.
Nàng ngồi thẳng lưng, lại cầm bút lên, đang định viết thì thấy các cung nữ đều đang nhìn.
Tiêu Hề Hề cau mày, bất mãn nói “Các ngươi nhìn cái gì? Tránh xa một chút, đừng quấy rầy ta chép kinh.”
Các cung nữ hết cách, chỉ đành ra cửa đợi.
Các nàng đứng từ xa thấy Tiêu trắc phi đang ngồi thẳng lưng, cụp mắt viết kinh, mặc dù không nhìn rõ viết gì, nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tiêu trắc phi, chắc hẳn lần này không hời hợt nữa.
Chỉ cần Tiêu trắc phi không hời hợt, các cung nữ sẽ yên tâm.