Không Thiền đưa cho Hoàng đế một viên thuốc, rồi nói thật.
“Bần đạo không dám giấu bệ hạ, dược tính thuốc này tương đối mạnh, sau khi bệ hạ uống vào, sức lực tinh thần của ngài sẽ hồi phục trong thời gian ngắn, nhưng sau khi thuốc hết tác dụng, cơ thể của ngài sẽ càng yếu đi.”
Cam Phúc mắng “To gan, sao ngươi dám cho bệ hạ uống loại thuốc độc hại như vậy?!”
Hoàng đế xua tay ra hiệu không cần nói.
Thật ra, bản thân Hoàng đế cũng biết rõ thân thể mình đã như đèn cạn dầu khô, những đơn thuốc nhẹ không có tác dụng, nhưng nếu thuốc quá mạnh chắc chắn sẽ gây tổn hại cho cơ thể.
Đây cũng là lý do tại sao các thái y không dám kê đơn cho ông.
Không phải thái y không biết cách làm cho sức lực tinh thần hồi phục trong thời gian ngắn, chỉ là họ không dám.
Bọn họ sợ sau này Hoàng đế trách tội, không gánh nổi trách nhiệm.
Hoàng đế do dự, nhưng cuối cùng đã quyết định uống thuốc.
Tác dụng của thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng, Hoàng đế cảm thấy cơ thể mình đang dần lấy lại sức lực, tinh thần cũng ngày càng tốt hơn.
Ông thậm chí không cần ai dìu, tự mình xuống giường.
Ông đứng trên đất, nhìn bản thân hồng hào trong gương, dường như đã quay về trước kia.
Ông của trước kia khỏe mạnh cường tráng.
Điều này làm ông lại có tự tin.
Cam Phúc đích thân hầu hạ Hoàng đế tắm rửa thay y phục, đồng thời thông báo cho bá quan văn võ vào cung thượng triều.
Khi các quan viên có mặt trong điện Nghị Sự, bọn họ rất ngạc nhiên khi thấy Hoàng đế với khuôn mặt rạng rỡ ngồi phía trên.
Vốn bọn họ còn tưởng Hoàng đế bệnh liệt giường, nào ngờ Hoàng đế trông vẫn khỏe mạnh, mắt thấy là thật, xem ra tin đồn Hoàng đế sắp chết trước đó đều là giả.
Sau khi mọi người hành đại lễ, trực tiếp vào chủ đề chính, bắt đầu thảo luận xử lý phản loạn ở quận Tây Lăng.
Hầu hết thời gian đều do quan viên nói, Hoàng đế chỉ im lặng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Còn về phản quân, mọi người thống nhất cho rằng kẻ nào đáng giết thì giết, kẻ nào đáng lưu đày thì lưu đày.
Dù thế nào đi nữa cũng phải diệt tận gốc thế lực phản loạn, không thể chừa lại.
Người duy nhất khiến mọi người không thể quyết định chính là U vương.
Theo lý mà nói, U vương là thủ lĩnh phản quân, phải bị xử tử.
Nhưng U vương là con trai của Hoàng đế, Hoàng đế không lên tiếng, ai dám nói giết y?
Có người không khỏi nghĩ thầm, giá như U vương chết trong cuộc phản loạn thì hay rồi, không ai khó xử nữa.
Nhưng U vương không chết mà bị bắt sống.
Thế là chuyện này trở thành củ khoai nóng, không ai muốn động vào, ai cũng thoái thác chối từ.
Cuối cùng, sau nhiều lần đưa đẩy, chuyện bị đẩy lên Hoàng đế.
Tâm trạng Hoàng đế rất phức tạp.
Lạc Vân Hiên là đứa con ông yêu thương nhất, ông kỳ vọng vào Lạc Vân Hiên, nhưng Lạc Vân Hiên làm ông quá thất vọng.
Lúc ông tức giận, hận không thể g.iết chết tên nghịch tử Lạc Vân Hiên này.
Nhưng bây giờ đến lúc thực sự quyết định sống chết của Lạc Viên Hiên, Hoàng đế lại do dự.
Dù ông có giận đến đâu thì nó vẫn là con ruột của ông.
Hoàng đế im lặng một lúc lâu mới nói một câu.
“Giải U vương về kinh rồi nói tiếp.”
Sau đó là chuyện ban thưởng cho Thái tử và toàn quân.
Chuyện này làm mọi người hưng phấn hơn, khi triều thần nói đến chuyện này, thái độ lập tức chuyển từ lảng tránh sang tích cực.
Lần này Thái tử là người có công lớn nhất, thưởng gì cho hắn cũng không quá.
Nhưng hắn đã dưới một người, trên vạn người, địa vị của hắn không thể cao hơn nữa, chỉ có thể ban thưởng vật chất.
Vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, mỹ nhân ngựa tốt.
Tất cả đồ tốt như được miễn phí thêm vào danh sách phần thưởng.
Các tướng sĩ cũng được ban thưởng tùy theo chiến công của mình.
Sau khi bàn xong tất cả thì đã là hai canh giờ sau.
Các triều thần cung kính tiễn Hoàng đế.
Hoàng đế vừa về tẩm điện, liền thấy đầu vẫn còn choáng váng.
Cam Phúc đỡ ông nằm xuống.
Tác dụng của thuốc từ từ biến mất, Hoàng đế ngày càng yếu ớt, đầu óc mơ hồ.
Ông nằm mơ.
Mơ thấy mình trở về đêm cung biến.
Chẳng qua người phát động cung biến đổi từ Lạc Vân Hiên sang Lạc Thanh Hàn.
Hoàng đế nằm trên giường, thân thể yếu ớt không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Thanh Hàn từng bước đến gần.
Trong tay Lạc Thanh Hàn cầm một con dao, lưỡi dao vẫn còn dính máu, hiển nhiên là hắn vừa giết người.
Hoàng đế sợ hãi nhìn hắn, muốn hét lên nhưng không thể phát ra tiếng.
Lạc Thanh Hàn giơ dao lên, chém mạnh vào cổ ông!
“A!!!!”
Hoàng đế từ trong mơ giật mình tỉnh dậy!
Ông mở to mắt, đồng tử run rẩy, ngực phập phồng dữ dội.
Cam Phúc bước nhanh tới, vén rèm giường, lo lắng hỏi.
“Bệ hạ, ngài sao vậy? Có phải gặp ác mộng không?”
Tầm nhìn của Hoàng đế từ mơ hồ dần chuyển sang rõ ràng.
Ông nhìn rõ người trước mặt là Cam Phúc, sau đó nhận ra mọi thứ vừa rồi chỉ là mơ.
Nhưng giấc mơ đó quá chân thực.
Bây giờ nhớ lại, ông vẫn thấy sợ hãi.
Cam Phúc sai người mang trà an thần tới, cẩn thận đút Hoàng đế uống.
Sau khi uống trà, Hoàng đế thấy dễ chịu hơn một chút.
Cam Phúc nói “Bệ hạ, ngài đã ngủ một ngày một đêm, ngài có đói không? Có muốn ăn chút gì không?”
Hoàng đế tưởng mình chỉ ngủ nửa ngày, không ngờ đã ngủ một ngày một đêm.
Ông chán ăn nhưng vẫn ép mình ăn chút cháo.
Hoàng đế hỏi “Không Thiền đâu?”
Cam Phúc thành thật trả lời “Ông ta vẫn ở trong phòng, chưa từng ra ngoài.”
“Gọi tới đây.”
“Vâng.”
Chốc sau, Không Thiền đã đến.
“Bần đạo bái kiến bệ hạ.”
Tình trạng của Hoàng đế rất tệ, sắc mặt nhợt nhạt hơn trước, cả người như bị rút cạn sức lực, trông vô cùng hốc hác.
Ông yếu ớt hỏi “Huyền Môn ở đâu?”
Cơ thể ông sắp không trụ được nữa, ông không thể đợi nữa, phải nhanh chóng tìm được Huyền Môn.
Không Thiền bất lực nói “Bệ hạ rơi vào trạng thái này, dù tìm được Huyền Môn cũng vô dụng.”
Ánh mắt Hoàng đế trở nên sắc bén.
“Trước đó, ngươi không nói như vậy với trẫm, trước đó ngươi nói chưởng môn Huyền Môn có y thuật đệ nhất thiên hạ, bệnh gì cũng chữa khỏi.”
Không Thiền bình tĩnh nói “Bần đạo quả thật đã nói như vậy, nhưng bệ hạ thành ra như vậy không phải vì bệnh, mà do có người dùng thuật yểm thắng.”
Hoàng đế ngẩn người.
Thuật yểm thắng là một thủ đoạn của phương sĩ sử dụng, nó còn được gọi là vu thuật.
Có nhiều giả thuyết về vu thuật này, có người dùng nó xua đuổi tà ma, nhưng có người lợi dụng nó nguyền rủa hại người.
Bộ dạng hấp hối của ông bây giờ, chắc chắn không phải vế trước.
Sắc mặt ông tức thì trở nên khó coi.
“Ý ngươi là, cơ thể của trẫm kém đi là vì bị nguyền rủa?”