Mai Quảng Đào nghe xong lập tức nhớ đến hai thi thể, trong đó có một thi thể mặc đạo bào xanh đậm.
Người chết không phải là Không Thiền đó chứ?
Không Thiền là hồng nhân bên cạnh Hoàng đế, nếu ông ấy chết, Hoàng đế nhất định sẽ hỏi tội, đến lúc đó cả phủ Kinh Triệu cũng sẽ không có ngày tháng tốt đẹp.
Mai Quảng Đào vội hỏi “Vừa nãy xảy ra tai nạn, Không Thiền đạo trưởng cũng ở trên xe sao?”
Không ngờ xa phu lại phủ nhận.
“Không, hôm nay Không Thiền đạo trưởng không rời cung, nghe nói ông ấy bị Hoàng đế giữ lại trong cung. Ông ấy sai một người khác quay về Tam Thanh Quan lấy vài thứ. Tiểu nhân không biết người đó, nhưng người đó cũng mặc đạo bào, lúc tiểu nhân đưa người đó đến Tam Thanh Quan thì gặp tai nạn.”
Mai Quảng Đào đã xử nhiều vụ án, có kinh nghiệm xử án rất phong phú.
Y lập tức nhận ra trong vụ án này có điều kỳ lạ.
Tại sao xe ngựa của Không Thiền lại gặp tai nạn?
Thật sự là tai nạn? Hay là mưu sát do người tạo ra?
Với cả tại sao Không Thiền có thể thoát được tai nạn này?
Đây cũng là trùng hợp sao?
Mai Quảng Đào càng nghĩ càng muốn hói đầu.
Y nhanh chóng viết chi tiết sự việc vào tấu chương, sai người đưa vào cung.
Trong cung Vị Ương.
Sau khi đọc tấu chương trong tay, Hoàng đế ngước mắt nhìn Không Thiền đang ngồi đối diện.
“Xe ngựa của ngươi quả thật đã gặp tai nạn, người về thay ngươi đã chết.”
Không Thiền cười khổ “Bệ hạ, bần đạo nói không sai chứ? Có người thật sự muốn hại bần đạo.”
Sáng sớm nay, sau khi ông vào cung đã báo với Hoàng đế, nói có người muốn hại ông.
Hoàng đế hỏi ai muốn hại ông?
Không Thiền không nói gì, chỉ nói có người muốn hại mình.
Hoàng đế nghi ngờ, liền nghĩ ra một cách.
“Bình thường bần đạo không ở trong cung thì ở Tam Thanh Quan, hai nơi này có người canh giữ, bọn chúng không dám ra tay. Nếu bọn chúng muốn ra tay, chắc chắn sẽ chọn lúc bần đạo đang đi về giữa hoàng cung và Tam Thanh Quan. Bệ hạ có thể chọn một người có vóc dáng tương tự như bần đạo, để người đó giả làm bần đạo, sau đó ngồi xe ngựa của bần đạo về Tam Thanh Quan. Nếu người đó có thể an toàn trở về Tam Thanh Quan, có nghĩa là do bần đạo suy nghĩ nhiều. Nhưng nếu người đó xảy ra chuyện, thì sẽ chứng minh lời của bần đạo là đúng.”
Kết quả xe ngựa xảy ra chuyện thật!
Không chỉ đối phương thiệt mạng mà cả người đóng giả Không Thiền cũng tử vong.
Hoàng đế trầm giọng nói “Có người dám công khai giết người ở Thịnh Kinh, đúng là coi trời bằng vung, truyền lệnh cho phủ doãn của phủ Kinh Triệu, trong vòng ba ngày phải tìm ra hung thủ thực sự, nếu không sẽ bị trị tội lơ là nhiệm vụ!”
Khi phủ doãn Mai Quảng Đào của phủ Kinh Triệu nhận được thánh chỉ này, y dường như cảm thấy chân tóc của mình lùi thêm một tấc.
Ba ngày tiếp theo, cả phủ Kinh Triệu liên tục quay vòng, bận đến mức không biết ngày tháng là gì.
Ba ngày sau, Mai Quảng Đào mang chứng cứ tra được vào cung gặp Hoàng đế.
“Khởi bẩm bệ hạ, vụ án đã tra rõ, cỗ xe chở đá đến từ phủ Anh vương, người người phụ trách đánh xe cũng là người của phủ Anh vương, hắn là một tiểu tư trong phủ Anh vương. Hôm đó, hắn uống nhiều rượu, đầu hơi choáng váng, cho nên lúc vận chuyển đá mới xảy ra tai nạn, vô tình tông vào xe của Không Thiền đạo trưởng.”
Hoàng đế dựa vào giường, hỏi đầy ẩn ý.
“Khanh nói vậy, đây chỉ là tai nạn thôi sao?”
Mai Quảng Đào “Dựa vào chứng cứ, quả thật là vậy.”
Lời này rất mơ hồ.
Ai tinh ý cũng có thể nhận ra, rất có thể tiểu tư nhận lệnh của Anh vương, cố ý sát hại Không Thiền.
Hoàng đế “Nếu tiểu tư đó là người của phủ Anh vương, vậy triệu Anh vương vào cung đối chất đi.”
Chốc sau, Anh vương Lạc Dạ Thần vào cung.
“Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
Hoàng đế không vòng vo, sai người đặt chứng cứ trước mặt y, để y tự mình xem kỹ.
Sau khi đọc xong, y đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhanh chóng tự bào chữa.
“Phụ hoàng minh giám, tuy tiểu tư là người của phủ Anh vương, nhưng tuyệt đối không phải nhi thần sai hắn đi hại người khác, nhi thần vô tội!”
Hoàng đế cười như có như không “Làm sao con biết tiểu tư đó không phải cố ý hại người? Kết quả điều tra của phủ Kinh Triệu rõ ràng đây chỉ là tai nạn.”
Lạc Dạ Thần nhất thời cạn lời, không biết giải thích làm sao, đỏ mặt lo lắng nói “Nhi thần biết thế!”
Hoàng đế quay sang nhìn Không Thiền vẫn im lặng, hỏi.
“Đạo trưởng thấy thế nào?”
Nét mặt Không Thiền lộ vẻ thương xót “Nếu không phải lần này bần đạo gặp may, e rằng người bị giết chính là bần đạo, bần đạo không có gì để nói, chỉ muốn xin bệ hạ trả lại công đạo cho người vô tội bị tông chết.”
Lạc Dạ Thần cười giễu “Mèo khóc chuột, giả từ bi!”
Hoàng đế cau mày “Dạ Thần, hiện tại tất cả chứng cứ đều chỉ về phía con, con chẳng những không thể giải thích hợp lý mà còn chế giễu Không Thiền đạo trưởng, trong mắt con còn xem trẫm là phụ hoàng không?”
Lạc Dạ Thần gân cổ nói “Nhi thần không có thù oán với Không Thiền, tại sao phải hại ông ta? Hơn nữa, dù nhi thần muốn hại ông ta thật, cũng sẽ không dùng cách ngu ngốc như vậy, xe ngựa trong phủ của nhi thần, người cũng trong phủ của nhi thần, đây chẳng phải nói rõ với mọi người, chính nhi thần hại Không Thiền sao? Nhi thần chỉ cứng đầu, chứ không ngốc đến mức làm mọi chuyện rõ ràng như vậy?!”
Lời này cũng có lý.
Hoàng đế hơi do dự.
Không Thiền nói “Có lẽ vương gia muốn làm ngược lại, cố ý làm rõ mọi chuyện để xóa tan nghi ngờ?”
Lạc Dạ Thần trợn mắt nhìn ông “Ngươi nghi ngờ ta cố ý làm ngược, ta cũng nghi ngờ ngươi vừa ăn cắp vừa la làng!”
Không Thiền cau mày “Vương gia đừng dùng lời nói suông mà vu khống người khác.”
Lạc Dạ Thần khinh thường “Ngươi đừng tưởng ta không biết, thật ra ngươi đang âm thầm giúp U vương, ngươi vốn là con cờ được U vương cài bên cạnh phụ hoàng!”
Sắc mặt Không Thiền thay đổi “Người nói bậy! Bần đạo và U vương chưa từng qua lại!”
Nói đến đây, ông lặng lẽ liếc nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế đa nghi, nghi kị nhất là người bên cạnh cấu kết với hoàng tử.
Huống chi còn là nghịch tử U vương cấu kết với giặc phản quốc.
Quả nhiên, sắc mặt Hoàng đế hơi thay đổi sau khi nghe Lạc Dạ Thần nói.
Hoàng đế dường như đang đo lường độ tin cậy lời của Lạc Dạ Thần.
Không Thiền cố biện minh cho mình, nói rất nhiều lời.
Nhưng từ đầu đến cuối Hoàng đế không nói gì.
Cuối cùng, ông nhắm mắt, bình tĩnh nói “Trẫm mệt rồi, các người lui xuống trước đi.”
Mọi người đồng loạt lui ra ngoài.
Sau khi mọi người đi, Hoàng đế mở mắt gọi Cam Phúc vào ra lệnh.
“Ngươi sai người điều tra lai lịch tiểu tư kia trong phủ Anh vương.”
Cam Phúc chắp tay nói “Vâng.”
Chỉ trong một ngày, Cam Phúc đã tra được kết quả.
Hắn bẩm báo với Hoàng đế.
“Tiểu tư kia trên danh nghĩa là người của phủ Anh vương, nhưng thật ra tiểu tư kia là tai mắt do U vương cài bên cạnh Anh vương, tai mắt này đã ở cạnh Anh vương từ khi ngài ấy còn là Đại hoàng tử.”
Hoàng đế hỏi “Anh vương không biết chuyện này sao?”
Không đợi Cam Phúc trả lời, Hoàng đế đã tự nói.
“Chắc chắn là nó không phát hiện, nếu không với tính tình của nó, sớm đã xé xác ra làm tám khúc, sao có thể luôn giữ người ở bên cạnh?”