Đạo sĩ mặc đạo bào xanh đậm, tay cầm phất trần, trông tầm bốn mươi nhưng tóc đã bạc trắng.
Theo trực giác, Tiêu Hề Hề cảm thấy đạo sĩ này không đơn giản.
Tiếc là nàng ngồi xa đạo sĩ nên không thể quan sát kỹ, chỉ có thể nhìn từ xa.
Đạo sĩ luôn nở nụ cười trên môi, động tác ăn uống rất tao nhã, trông rất nhún nhường hiền lành.
Vì Tiên hoàng trầm mê cầu tiên đạo vào những năm cuối đời nên Thái hậu theo bản năng bài xích tất cả đạo sĩ.
Lúc này bà thấy Hoàng đế đi cùng một đạo sĩ, Thái hậu ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng đã nảy sinh bất mãn, bà định tìm cơ hội đuổi đạo sĩ, ngăn cản Hoàng đế đi vào vết xe đổ của Tiên hoàng.
Sức khỏe Hoàng đế kém, chán ăn, ăn không được bao nhiêu, chỉ ngồi một lát rồi người bên cạnh dìu đứng dậy, xoay người rời khỏi bữa tiệc.
Trông ông bây giờ già đi rất nhiều, tóc bạc gần hết, dù chỉ đi vài bước cũng cần có người dìu.
Đạo sĩ theo Hoàng đế rời đi.
Sau bữa tiệc đoàn viên, mọi người rời Bích Quế Các.
Tiêu Hề Hề vừa mới ngồi lên kiệu, đã bị Bạch trắc phi gọi lại.
“Tiêu muội muội, chúng ta đều về Đông cung, hay là cùng đi đi?”
Đường rộng như vậy, cũng không thể ngăn người khác đi, Tiêu Hề Hề không quan tâm đáp “Tùy cô.”
Hai chiếc kiệu đi song song về phía trước.
Mùa đông vốn đã lạnh, nhiệt độ về đêm càng thấp hơn.
May là Tiêu Hề Hề mặc y phục đủ dày, trong tay có lò sưởi, nên cũng không lạnh lắm.
Chiếc kiệu lắc lư làm nàng thấy hơi buồn ngủ.
Nàng nhịn không được ngáp một cái.
Bạch trắc phi cảm khái nói “Chớp mắt Thái tử đi đã nửa năm, nhưng Thái tử vẫn chưa về, không biết ngài ấy thế nào rồi?”
Giọng của nàng vẫn yếu ớt như ngày nào, bình thường thì không sao, nhưng bây giờ bị gió lạnh thổi qua gần như biến mất.
Tiêu Hề Hề đang cố gắng chống lại cơn buồn ngủ nên không nghe rõ Bạch trắc phi nói gì, bèn hỏi.
“Cô nói gì cơ?”
Bạch trắc phi lặp lại lời vừa nói.
Tiêu Hề Hề “Cô không thể nói to lên được sao? Gió lớn quá, ta nghe không rõ.”
Bạch trắc phi đành phải lớn tiếng hét vào mặt nàng.
“Ta muốn hỏi muội có tin tức gì về Thái tử không …”
Nàng chưa kịp hét xong, một cơn gió lạnh thổi vào mặt, ùa vào cái miệng đang mở của nàng.
Lời của nàng chợt ngừng lại.
Nàng bị gió lạnh làm ngạt thở, ho đến mức trắng bệch cả mặt.
Liễu Nhứ lo lắng hỏi “Nương nương sao vậy? Có phải bệnh cũ tái phát không?”
Nàng vừa nói vừa quen tay lấy bình thuốc ra, chuẩn bị đưa thuốc cho Bạch trắc phi.
Bạch trắc phi đẩy tay nàng ra, khàn giọng nói “Ta không sao, chỉ bị sặc gió thôi.”
Liễu Nhứ nhanh chóng vuốt lưng nhuận khí cho nàng.
Trong lúc hai chủ tớ bận rộn thì kiệu của Tiêu trắc phi đã đi xa.
Lúc Bạch trắc phi ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện Tiêu trắc phi đã biến mất từ lâu.
Bạch trắc phi không có được tin tức mình muốn thì vô cùng tức giận.
“Tiêu trắc phi này chắc chắn là cố ý, nàng ta chính là không muốn tiết lộ tin tức của Thái tử với ta.”
Liễu Nhứ khó hiểu “Sao người chắc chắn Tiêu trắc phi có tin tức của Thái tử?”
Bạch trắc phi mím môi, không muốn trả lời vấn đề này.
Tuy nàng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật rõ ràng Tiêu trắc phi là người được sủng ái nhất Đông cung, Thái tử đi đã nửa năm, nhất định sẽ nhớ Tiêu trắc phi trong cung, nói không chừng sẽ sai người bí mật gửi thư cho Tiêu trắc phi.
Thật vậy, Tiêu Hề Hề đã nhận được một phong thư.
Nhưng thư này tận mùng chín tháng Giêng mới đến tay nàng.
Lúc Thái tử viết thư này vẫn đang đầu đông, khi thư đến tay Tiêu Hề Hề thì tết cũng đón xong rồi.
Tiêu Hề Hề không khỏi than thở, tốc độ liên lạc thời cổ đại quá chậm.
Trong thư nói về tình hình hiện tại của hắn.
Đương nhiên, hắn chỉ nói chuyện tốt, mấy chuyện bị thương gặp nguy hiểm thì không nhắc chữ nào.
Thái tử còn nói sinh nhật lần thứ hai mươi của hắn sắp đến, nhắc nhở Tiêu Hề Hề chuẩn bị quà cho hắn.
Hắn đặc biệt ghi chú ở cuối thư —
Không cần rùa! Không cần động vật sống!
Tiêu Hề Hề sờ sờ Lạc Tiểu Hi đang giả chết bên cạnh, miệng lẩm bẩm.
“Rùa đáng yêu mà, tại sao hắn không cần rùa? Ta còn đang muốn tặng hắn thêm một con rùa, vừa hay có thể làm bạn với ngươi.”
Lạc Tiểu Hi nằm bất động trên thảm như mất hồn.
Gần đây, mỗi ngày Tiêu Hề Hề ngoài ăn ngủ, chơi bài và đọc truyện, thì còn có thêm một nhiệm vụ, chính là chuẩn bị quà sinh nhật cho Thái tử.
Sinh nhật nàng năm ngoái, Thái tử đã tự tay khắc một con dấu mèo con tặng nàng.
Nàng vẫn đeo con dấu đó trên cổ, mang nó bên mình hàng ngày.
Tiêu Hề Hề quyết định có qua phải có lại, tặng một con dấu cho Thái tử.
Nàng cố ý tìm một khối bạch ngọc thượng hạng, bắt đầu khắc con dấu.
Kết quả sau mấy ngày mày mò vẫn không khắc được một con dấu tử tế nào.
Tiêu Hề Hề nhìn khối bạch ngọc bị khắc thành một vật thể bất thường, nghiêm túc suy nghĩ, quyết định từ bỏ công việc khắc con dấu gian khổ.
Nàng lại mài ngọc, mài bạch ngọc thành đồng điếu.
Ban đầu nàng muốn làm một khóa đồng tâm, nhưng độ khó quá cao, nàng không làm được, nên quyết định làm một đồng điếu.
Đồng điếu này trông tròn hơn hoàn bội thông thường, thoạt nhìn trông giống donut mới ra lò.
Tiêu Hề Hề đánh bóng donut bạch ngọc, sau đó bện một vòng dây màu xanh, móc vào donut bạch ngọc, làm thành một sợi dây chuyền bạch ngọc.
Nàng đánh giá một hồi, vô cùng hài lòng.
Tiêu Hề Hề cất dây chuyền bạch ngọc, chạy ra ngoài hét lớn với Bảo Cầm.
“Ta muốn ăn bánh donut.”
Bảo Cầm hỏi bánh donut là gì?
Sau đó Tiêu Hề Hề mô tả cách làm, hình dáng và hương vị của donut.
Bảo Cầm hiểu được đại khái “Người chờ một chút, nô tỳ đi nghiên cứu.”
Cách làm bánh donut không khó, sau khi đầu bếp Bảo Cầm tỉ mỉ nghiên cứu, đã nhanh chóng làm ra món bánh donut trong kí ức của Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề cắn một miếng, vừa mềm vừa ngọt, ngon quá ngon!
Hôm nay Diêu chiêu huấn lại đến.
Tiêu Hề Hề đẩy dĩa bánh donut tới trước mặt nàng, mời nàng ăn thử.
Nữ nhân nào cũng thích đồ ngọt, Diêu chiêu huấn cũng không ngoại lệ.
Nàng tức thì bị mùi thơm của bánh donut thu hút, cầm một cái ăn thử.
Tiêu Hề Hề hỏi “Ngon không?”
Diêu chiêu huấn gật đầu mạnh “Ngon lắm!”
Bánh donut tuy ngon nhưng ăn nhiều sẽ dễ mập, Diêu chiêu huấn không muốn mập như Lý trắc phi, ăn xong một cái rồi dừng lại.
Nàng cầm tách trà nóng nhấp một ngụm rồi từ từ thở ra.
Cảm giác uống trà nóng và ăn bánh ngọt trong mùa đông thật tuyệt!
Tiêu Hề Hề không sợ mập, tiếp tục vui vẻ ăn bánh donut.
Diêu chiêu huấn “Nương nương còn nhớ vị đạo sĩ đi theo Hoàng đế trong bữa tiệc đoàn viên vào đêm giao thừa không?”
———