Thế cục ở quận Tây Lăng nghiêm trọng, Thái tử không có nhiều thời gian chuẩn bị.
Mặc Họa chỉ đạo các cung nữ thái giám trong điện Lân Đức bận rộn, thu dọn những thứ có thể dùng chất lên xe.
Vốn Tiêu Hề Hề muốn đến quận Tây Lăng với Thái tử, nhưng sau đó nàng bói một quẻ cho Thái tử, quẻ cho thấy trận này Thái tử sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nguy hiểm không phải ở chiến trường, mà ở trong cung.
Để có thể kịp thời giải quyết nguy hiểm, Tiêu Hề Hề quyết định ở lại hoàng cung.
Nàng đặt một túi nhỏ vào tay Thái tử.
"Bên trong có một trăm lá bùa hộ thân ta thức suốt đêm làm cho người, còn có một số thuốc trị thương và thuốc giải độc mà sư phụ chuẩn bị cho ta, ta đưa hết cho người, người nhất định phải giữ kỹ, không được làm mất."
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng, sâu trong đáy mắt có một loại cảm xúc khó hiểu thầm dâng trào.
"Ta sẽ cố gắng về sớm, nàng nhất định phải chờ ta."
Tiêu Hề Hề gật đầu "Ừm."
Lạc Thanh Hàn "Chờ ta trở về, chúng ta sẽ ..."
Tiêu Hề Hề lập tức bịt miệng hắn lại, lo lắng nói "Tuyệt đối không được nói mấy lời như vậy, trong truyện một khi nói mấy lời như vậy, cuối cùng đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Lạc Thanh Hàn lặng lẽ cười.
Hắn kéo tay Tiêu Hề Hề ra, giữ chặt trong lòng bàn tay.
"Ta sắp xuất chinh rồi, nàng nói mấy câu hay ho làm ta vui đi."
Tiêu Hề Hề nghiêng đầu nhìn hắn, nghĩ ngợi một hồi rồi nói.
"Người có nhớ trước đây người từng hỏi ta một câu không?"
Lạc Thanh Hàn "Hửm?"
Tiêu Hề Hề "Lúc đó người hỏi ta, cảm thấy người là người thế nào? Khi đó ta nói, người là người ra sao đều do người quyết định. Thật ra câu trả lời đó khá hời hợt, bây giờ ta có một câu trả lời hay hơn, người muốn nghe không?"
Lạc Thanh Hàn "Nói nghe thử xem."
"Người là người mà ta muốn khoe với cả thế giới, lại không muốn chia sẻ với bất kỳ ai."
Tiêu Hề Hề nói xong, mặt hơi nóng lên.
Nàng cười ngượng ngùng.
Lạc Thanh Hàn thấy nóng bừng trong lòng.
Cảm xúc ẩn sâu trong lòng như dung nham nóng hổi sôi sục, dường như kế đó sẽ bùng nổ.
Hắn trầm giọng hỏi "Ta có gì đáng để nàng khoe với người khác?"
Tiêu Hề Hề xòe bàn tay ra đếm.
"Người đẹp trai, não tốt, có thể xem là nhớ, quan trọng nhất là người rất tốt với ta! Người kể chuyện cho ta nghe, mua kẹo hồ lô cho ta, cho ta nuôi heo trồng rau ở Đông cung, còn câu cá cho ta ăn, khi ta gặp nguy hiểm, người không chút do dự đứng ra bảo vệ ta ..."
Nàng càng nói càng cảm động, ôm ngực cảm thán.
"Chắc kiếp trước ta đã giải cứu thế giới nên kiếp này mới may mắn gặp được người tốt như Thái tử!"
Khóe miệng Lạc Thanh Hàn không tự chủ cong lên "Trong mắt nàng, lẽ nào ta không có khuyết điểm sao?"
Tiêu Hề Hề không do dự nói.
"Khuyết điểm chắc chắn có! Ví như người quá kén ăn, còn lắm chuyện, miệng độc địa, quan trọng là thẳng đuột không biết lãng mạn! Nói một câu khó nghe thì, nếu người không phải là Thái tử, với lời nói độc chết người không đền mạng của người thì chắc chắn độc thân cả đời!"
Lạc Thanh Hàn "......"
Bùm một tiếng, tất cả bong bóng màu hồng đang bay lơ lửng vỡ tung.
Hắn mặt không biểu cảm nói "Ta không biết ta ở trong lòng nàng lại nhiều vấn đề như vậy."
Tiêu Hề Hề an ủi "Con người không ai hoàn hảo, có thể hiểu được."
Thường công công nhỏ giọng nhắc nhở.
"Hành lý đã dọn xong, cũng sắp đến giờ, Điện hạ nên xuất phát rồi."
Lạc Thanh Hàn ôm Tiêu Hề Hề vào lòng, cúi đầu hôn lên má nàng.
"Nhất định phải chờ ta về."
Tiêu Hề Hề "Khi người về nhớ mua cho ta hai hộp bánh Tô Hương Đường."
Lạc Thanh Hàn nói được.
Hắn hôn lên môi Tiêu Hề Hề rồi mới buông nàng ra.
Tiêu Hề Hề nhìn hắn lên xe ngựa.
Đoàn xe từ từ rời khỏi Đông cung.
Các phi tần khác ở Đông cung cũng đến tiễn.
Các nàng biết lần này Thái tử đi đánh trận, trong lòng lo lắng không thôi, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, liệu Thái tử có thể bình yên trở về không?
Thái tử đích thân dẫn tám mươi ngàn binh mã rời Thịnh Kinh.
Chớp mắt đã đến Trung thu.
Những năm trước, trong cung thường tổ chức tiệc Trung thu và lễ hội đèn l*иg.
Nhưng năm nay Hoàng đế bị bệnh, không thể dự tiệc, hơn nữa Thái tử còn đang đánh trận ở tiền tuyến, lúc này hoàng cung không tiện mở tiệc.
Thế là Thái hậu xua tay hủy gia yến và lễ hội đèn l*иg năm nay, chỉ ban cho mỗi cung một bàn tiệc.
Điện Thanh Ca cũng được một bàn.
Những món ăn được ngự trù chuẩn bị kỹ lưỡng đương nhiên vô cùng thơm ngon.
Sau khi Tiêu Hề Hề ăn uống no say, nàng ôm bình rượu ngồi dưới hiên.
Nàng rót một ly rượu quế, nâng ly nhìn trăng sáng trên trời rồi cười nói.
"Mong người chiến thắng trở về, Thái tử Điện hạ của ta."
Không lâu sau, một chiến báo khẩn được gửi về Thịnh Kinh.
Chiến báo này gây chấn động cả triều đình.
Chiến báo nói Thái tử Lạc Thanh Hàn dẫn tám mươi ngàn binh mã không đến quận Tây Lăng, mà vòng sang nước Liêu!
Dân số của nước Liêu vốn đã ít hơn Đại Thịnh, hiện tại năm mươi ngàn binh mã đã đến quận Tây Lăng, trong nước chỉ còn lại bốn mươi ngàn binh mã.
Lúc Thái tử dẫn đầu tám mươi ngàn binh mã xuất hiện ở biên giới nước Liêu, toàn bộ nước Liêu sợ đến hồn bay phách tán.
Liêu vương cuống quít tập kết người chống giặc ngoại xâm, đồng thời sai người truyền tin cho quân Liêu ở quận Tây Lăng nhanh chóng quay về tiếp viện.
Định Viễn Hầu nghe được chuyện này không khỏi cười lớn.
"Chiêu giải quyết tận gốc này của Thái tử Điện hạ thật lợi hại!"
Người Liêu dám tấn công quận Tây Lăng của họ, họ sẽ trực tiếp đánh nước Liêu!
Để xem ai thắng ai!
Hành động của Thái tử nhận được nhiều lời khen, cũng vấp phải chỉ trích của triều đình.
Một số người cho rằng Thái tử vô cùng mưu trí, một số người cho rằng Thái tử quá bốc đồng.
Nhưng dù họ có nói gì đi nữa cũng không thể lay chuyển bước tiến hành quân của Thái tử.
Ở quận Tây Lăng, năm mươi ngàn quân Liêu đốt phá cướp bóc bừa bãi.
Bọn chúng đến quận Tây Lăng không chỉ để giúp U vương chống lại quân đội triều đình mà còn để cướp thêm người và tiền tài.
U vương Lạc Vân Hiên đã đánh giá thấp sự tham lam và tàn ác của quân Liêu.
U vương tưởng rằng chỉ cần cấp đủ tiền tài vàng bạc, quân Liêu sẽ làm theo những gì đã thỏa thuận, không ngờ quân Liêu chỉ là một đám cướp không có điểm dừng.
Sau khi đánh bại quân đội triều đình, bọn chúng bắt đầu lộ nguyên hình, hoành hành ngang ngược ở quận Tây Lăng.
Vô số dân chúng bị tàn sát, tan cửa nát nhà.
Thậm chí các danh môn vọng tộc ở địa phương cũng không thoát được kiếp nạn, không chỉ tài sản mà cả phụ nữ cũng bị cướp đi chà đạp.
Lạc Vân Hiên không ngăn được, toàn bộ quận Tây Lăng gần như biến thành địa ngục trần gian.
Đúng lúc này, quân Liêu bất ngờ nhận được mật thư từ nước Liêu, biết quân đội Đại Thịnh đang tấn công nước Liêu.
Quân Liêu bất đắc dĩ dừng lại, quay về tiếp viện nước Liêu.
Nào ngờ bọn chúng còn chưa kịp về đến nước Liêu đã bị đội quân của Thái tử phục kích giữa đường.