Cam Phúc ở trong cung nhiều năm, trải qua nhiều phong ba.
Hắn biết dù bản thân có đứng ở vị trí đại tổng quản thì vẫn chỉ là nô tài, nói không chừng ngày nào đó hắn xui xẻo bị người ta hại.
Đề phòng bất trắc, hắn chừa vài lối thoát cho mình.
Lỗ chó này là một trong số đó.
Lạc Dạ Thần tức giận nói “Ngươi lại bảo ta chui lỗ chó?”
Cam Phúc rụt cổ “Đây … đây chẳng phải vì hết cách rồi sao, chỉ đành để vương gia và vương phi chịu thiệt một chút.”
Lạc Dạ Thần còn muốn nói thêm, nhưng chưa kịp nói đã bị Bộ Sanh Yên đẩy ra.
“Đừng nói nhảm nữa, ra ngoài nhanh đi!”
Lạc Dạ Thần bị đẩy xuống đất, đầu chui đúng vào lỗ chó.
Y không dám vùng vẫy nữa, hai tay hai chân bò về phía trước.
Ba người lần lượt chui qua lỗ chó.
Bên kia lỗ chó là bụi cỏ.
Bụi cỏ dày và cao che kín lối vào, tạo thành một tấm chắn tự nhiên.
Không ai biết ở đây có lỗ chó trừ khi đào bới trong bụi cỏ.
Ba người nghĩ chỉ cần thoát khỏi hoàng cung thì mọi chuyện sẽ ổn.
Tuy nhiên.
Sự thật chứng minh bọn họ quá ngây thơ.
Ngoài cung cũng có phản quân, thậm chí còn nhiều hơn trong cung.
Bọn chúng phân thành từng đội nhỏ gồm hai mươi người liên tục tuần tra các bức tường hoàng cung.
Ngay khi nhóm người Lạc Dạ Thần xuất hiện đã bị phản quân tuần tra phát hiện.
Đối phương người đông, ba người không dám đối đầu trực diện nên vắt chân bỏ chạy.
Phản quân vừa báo hiệu cho đồng bọn vừa vác đao đuổi theo ba người.
Ba người chạy rất nhanh.
Người chạy phía trước là Bộ Sanh Yên.
Cam Phúc theo sát, Lạc Dạ Thần chạy phía sau.
Lạc Dạ Thần rất không phục, Bộ Sanh Yên chạy trước y thì thôi đi, tại sao thái giám Cam Phúc cũng có thể chạy trước y?!
Lạc Dạ Thần cố tăng tốc vượt qua hắn.
Nhưng dù y tăng tốc nhanh đến đâu cũng không thể vượt qua Cam Phúc.
Thậm chí Cam Phúc còn đủ sức để hỏi trong khi trốn chạy.
“Vương phi, chúng ta đi đâu vậy?”
Bộ Sanh Yên không quay đầu nói “Phủ Anh vương!”
Trong phủ Anh vương có năm trăm thị vệ, số lượng chắc chắn không nhiều bằng phản quân, nhưng ít nhất có thể cầm cự được một thời gian.
Tuy nhiên, bọn họ chưa chạy kịp tới phủ Anh vương thì đã bị một đội phản quân chặn lại.
Ba người lập tức đổi hướng.
Nhưng phát hiện mấy con đường khác cũng bị phản quân chặn đứng.
Bọn họ bị phản quân bao vây.
Lạc Dạ Thần lập tức đứng trước mặt Bộ Sanh Yên nói nhỏ.
“Trên người ta có giáp kim tơ mềm, ta có thể bảo vệ nàng!”
Bộ Sanh Yên rút đoản đao giấu trong tay áo, nghiêm túc nói “Tránh ra.”
Lạc Dạ Thần kinh ngạc nhìn đao trong tay nàng.
“Nàng lấy đao ở đâu ra?”
Bộ Sanh Yên “Vừa rồi giải quyết hai tên phản quân, tiện tay lấy trên người bọn chúng.”
Lạc Dạ Thần “Sao nàng không nhắc ta? Để ta cũng lấy đao tự vệ.”
Bộ Sanh Yên liếc y một cái “Với công phu mèo cào của chàng, cầm đao cũng không biết làm người ta bị thương hay làm bản thân bị thương nữa.”
Lạc Dạ Thần “……”
Tại sao đã đến lúc này rồi, nàng còn khịa ta?
Cam Phúc “Hai vị đừng nói nữa, vượt qua ải trước mắt đi được không?”
Hắn vừa dứt lời, bọn phản quân cầm đao lao tới!
Bộ Sanh Yên vung đao đánh trả không chút do dự.
Võ công nàng giỏi, trong nháy mắt đánh bại mấy tên phản quân.
Tuy nhiên, một người không địch nổi đám đông.
Có người nhân lúc nàng không phòng bị, đánh lén nàng từ phía sau.
Lạc Dạ Thần thấy vậy hét lên cẩn thận, chuẩn bị lao tới chặn đao cho nàng.
Nào ngờ Cam Phúc tới trước, chỉ vài đòn đã bẻ gãy cổ tên đánh lén.
Toàn bộ chuyển động lưu loát dứt khoát.
Lạc Dạ Thần trợn mắt đờ người.
Mẹ kiếp, thái giám thời nay đều đáng sợ vậy sao?!
Nhưng mà, ngươi đã lợi hại như vậy, sao còn làm thái giám? Làm võ tướng không đỉnh hơn hả?!
Lúc Lạc Dạ Thần đang sững sờ, có người vung đao chém y!
Lạc Dạ Thần cảm giác được một cơn gió lạnh thổi về phía mình, vô thức giơ tay phải lên chặn lại.
Bộ Sanh Yên thấy cảnh này, sợ đến mức sắc mặt thay đổi.
Kẻ địch dùng đao, Lạc Dạ Thần lại dùng cánh tay chặn, đây không phải là tìm chết sao?!
Nàng đá văng kẻ địch trước mặt, chạy về phía Lạc Dạ Thần nhanh nhất có thể.
Tuy nhiên vẫn muộn một bước.
Nàng bất lực nhìn lưỡi đao chém mạnh xuống cánh tay phải của Lạc Dạ Thần!
Nàng sợ đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài.
Nàng nghĩ sau đó mình sẽ thấy máu bắn tung tóe ba thước.
Nhưng không.
Đừng nói máu bắn tung toé ba thước.
Thậm chí một giọt máu cũng không thấy.
Tay áo Lạc Dạ Thần bị lưỡi đao cắt đứt, lộ lớp áo giáp kim tơ mềm bên dưới.
Lưỡi đao chạm vào giáp kim tơ mềm buộc phải dừng lại, không thể tiến tới thêm nữa.
Đừng nói là Bộ Sanh Yên, cả tên phản quân cũng ngơ ngác.
Tên phản quân không ngờ lại thành ra như vậy.
Lạc Dạ Thần lợi dụng lúc kẻ địch đang ngơ ngác, túm lấy quần áo kẻ địch, dùng sức ném tên phản quân xuống đất.
Tên phản quân bị té đau đến mức không đứng dậy được.
Thanh đao trên tay tên phản quân cũng rơi xuống đất.
Lạc Dạ Thần nhanh chóng nhặt đao lên, một đao giế.t chết kẻ địch.
Y lau vết máu vương vãi trên mặt cười lạnh nói.
“Không ngờ chứ gì, giáp kim tơ mềm của ông đây nâng cấp rồi!”
Bộ Sanh Yên “……”
Lại lo lắng vô ích.
Từ lần ám sát trước đó, sau khi Lạc Dạ Thần giữ được một mạng nhờ giáp kim tơ mềm, y đã sâu sắc hiểu được tầm quan trọng của phòng thủ.
Võ công của y có thể không giỏi bằng người khác, nhưng áo giáp của y tuyệt đối không được thua kém người khác!
Thế nên sau đó y đã bỏ ra rất nhiều tiền mua những bộ phận khác của giáp kim tơ mềm.
Giờ đây, ngoại trừ đầu và cổ cũng như nơi nào đó, phần còn lại của cơ thể đã được giáp kim tơ mềm bao phủ.
Trừ khi bị kẻ địch chặt đầu, không ai có thể phá vỡ được phòng ngự của y.
Bộ Sanh Yên và Cam Phúc liều mạng chém giết kẻ địch.
Lạc Dạ Thần ở phía sau bổ đao, thỉnh thoảng làm lá chắn hình người.
Cả ba dựa vào sự hợp tác ăn ý, miễn cưỡng chống lại được bao vây của phản quân.
Phản quân nhận thấy cận chiến không thể đánh bại nên chuyển sang tấn công từ xa.
Trong phản quân còn có cung thủ.
Bọn chúng lấy cung tên mang theo ra chĩa vào ba người.
Lạc Dạ Thần thấy tình hình không ổn, liền kéo Bộ Sanh Yên vào lòng, ôm nàng thật chặt.
Cam Phúc không có ai bảo vệ, chỉ đành kéo một xác chết trên đất lên chặn trước mặt.
Mũi tên trút xuống như mưa.
Lạc Dạ Thần ôm chặt Bộ Sanh Yên trong lòng.
Dù được giáp kim tơ mềm bảo vệ nhưng y vẫn xui xẻo trúng tên.
Bộ Sanh Yên cảm giác được cơ thể y run rẩy, vội hỏi “Chàng bị thương ở đâu?”
Lạc Dạ Thần nghiến răng nói.
“Chết tiệt, ta bị bắn vào mông.”
Bộ Sanh Yên “……”
Lạc Dạ Thần thầm thề, sau khi thoát được kiếp nạn này, y phải làm một chiếc quần dài làm từ giáp kim tơ mềm!
Các cung thủ vẫn đang bắn tên, tiếng vù vù không ngừng.
Trong lòng Lạc Dạ Thần đầy tức giận.
Rốt cuộc có thôi hay không?
Chẳng lẽ tối nay mông y phải thành bia cắm thật sao?!
Ngay lúc ba người gặp nạn không còn nơi nào để trốn thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần.
Sau đó một tiếng hét vang lên.
Tiếng vù vù lập tức dừng lại.
Lạc Dạ Thần buông Bộ Sanh Yên ra, giơ tay chạm vào mông, quả nhiên có một mũi tên c.ắm vào.
Đau quá!