Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 610




Giây phút Hoàng đế thấy chiếu chỉ, sắc mặt ông thay đổi rõ rệt.

Sở dĩ ông viết trước chiếu chỉ là để đề phòng.

Dù sao hiện giờ Thái tử đã trưởng thành, người sẵn lòng ủng hộ Thái tử kế vị ngày càng nhiều, Hoàng đế khó tránh khỏi bất an.

Nếu sau này Thái tử mưu đồ bất chính, Hoàng đế có thể lập tức lấy chiếu chỉ này ra, phế Thái tử càng nhanh càng tốt.

Tuy nhiên.

Chiếu chỉ này đã bị lấy ra sớm hơn, trực tiếp cắt đứt đường lui của Hoàng đế.

Ông nhìn chằm chằm Tây Lăng vương.

“Tại sao các ngươi … biết có chiếu chỉ này?”

Tây Lăng vương cười nói “Đương nhiên là vì chúng ta cài người bên cạnh ngài.”

Hoàng đế vẫn chưa tin được “Người bên cạnh trẫm đều do trẫm đề bạt, bọn họ sao có thể … sao có thể phản bội trẫm?”

“Đúng, bọn họ quả thật là do tự tay ngài đề bạt. Nhưng vài người trong số đó đã là người của ta trước khi vào cung. Ta cố tình đưa bọn họ đến bên cạnh ngài để ngài sử dụng. Bọn họ trông có vẻ là người của ngài nhưng thực tế luôn là tai mắt của ta. Cho nên những chuyện mà ngài làm, về cơ bản ta đều biết hết, bao gồm cả chiếu chỉ phế Thái tử này.”

Hoàng đế nghe vậy liền cảm giác cơn đau trong lồ.ng ngực như thiêu đốt ngày càng mạnh.

Ông kìm nén cảm giác muốn nôn máu, kìm đến khi mặt đỏ bừng, các đường gân trên trán cổ nổi lên.

Cam Phúc lo lắng, không ngừng khuyên nhủ “Bệ hạ, lúc này ngài không nên nôn nóng, một khi nôn nóng, chất độc sẽ phát tác mạnh hơn.”

Tây Lăng vương cười nói “Đúng vậy, đừng nôn nóng, càng không được chết, chúng ta còn có việc cần bệ hạ giúp đỡ.”

Hoàng đế nghiến răng ép ra một câu.

“Muốn trẫm nhường ngôi, không đời nào!”

Tây Lăng vương nghe xong không giận mà vẫn mỉm cười.

Tây Lăng vương được Tạ Sơ Tuyết dìu ngồi xuống ghế thấp bên cạnh.

“Bệ hạ có lẽ vẫn chưa biết, cả hoàng cung đã lọt vào quyền kiểm soát của chúng ta, nếu ngài không muốn nhìn hoàng cung máu chảy thành sông, chỉ cần ngoan ngoãn giao binh phù, sau đó thoái vị nhường ngôi.”

Hoàng đế vừa nghe đến chữ “binh phù” thì lập tức hiểu ra.

Hóa ra bọn chúng cố tình giữ mạng cho ông, không cho ông chết một cách sảng khoái, mục đích thật sự chính là binh phù.

Binh phù có hai mảnh.

Một mảnh nằm trong tay Hoàng đế.

Mảnh còn lại nằm trong tay Tần Trọng.

Nếu muốn điều động toàn bộ quân đội của Đại Thịnh, cần phải kết hợp hai mảnh binh phù thành một.

Tần Trọng chỉ có một mảnh binh phù, đồng nghĩa với việc chỉ có thể điều động một nửa binh lực.

Muốn ngồi vững hoàng vị, nhất định phải chiếm được nửa binh quyền còn lại!

Hoàng đế biết rõ tầm quan trọng của binh phù, nên đương nhiên không muốn giao binh phù.

Tây Lăng vương sớm đã đoán được Hoàng đế sẽ không ngoan ngoãn phối hợp, bất đắc dĩ nói.

“Nếu bệ hạ không chịu nghe khuyên, chúng ta đành đổi cách đàm phán khác, từ giờ trở đi, cứ cách một nén nhang, chúng ta sẽ giết một người, đến khi bệ hạ giao ra binh phù.”

Tạ Sơ Tuyết thắp một nén nhang rồi c.ắm vào lư hương.

……

Sau khi cung Vị Ương bị bao vây, cung Trường Lạc cũng bị quân Tần gia bao vây.

Thái hậu bị kẹt trong cung Trường Lạc.

Suy cho cùng, bà là người từng trải qua sóng gió, nhanh chóng buộc mình phải bình tĩnh.

Bà phái người ra ngoài đàm phán với quân Tần gia, muốn biết đối phương muốn gì?

Tuy nhiên, những người bà phái đi chưa kịp nói gì đã bị quân Tần gia bắn chết.

Thi thể chảy máu đầm đìa bị ghim trên cổng cung Trường Lạc.

Thái hậu từ xa thấy cảnh tượng này, sợ hãi gần như ngất đi.

Nữ sử dìu bà ngồi xuống, vuốt lưng nhuận khí cho bà liên tục.

Lúc này Thái hậu chắc chắn đối phương hạ quyết tâm soán ngôi đoạt vị, không hề có cơ hội thương lượng.

Thái hậu gọi đại thái giám Ngụy An trong cung Trường Lạc.

Ngụy An quỳ trên đất, nói “Nô tài bái kiến Thái hậu nương nương.”

Sắc mặt Thái hậu lúc này trông rất khó coi.

“Ai gia có chuyện cần ngươi đi làm, trong cung có người mưu đồ bất chính, ai gia bị kẹt ở đây, Hoàng đế không rõ sống chết, ai gia cần ngươi đi tìm …”

Lúc bà nói đến đây, hình ảnh Anh vương hiện lên trong đầu bà trước tiên.

Nhưng chốc sau, bà nhớ ra hôm nay Anh vương không khỏe, sợ y không thể đảm nhận trách nhiệm này.

Sau đó bà nghĩ tới Tứ hoàng tử Lạc Tân Nhiên.

Giờ phút này, chỉ có thể hi vọng vào Lạc Tân Nhiên.

Thế là bà nói tiếp.

“Ngươi đi tìm Tứ hoàng tử, bảo nó nghĩ cách rời cung báo cho tông thân và năm Các lão biết chuyện xảy ra trong cung.”

Tình hình bây giờ, cách duy nhất để có cơ hội sống sót là nhờ tiếp viện bên ngoài.

Ngụy An dập đầu “Vâng!”

Khi xây dựng hoàng cung, để phòng trường hợp khẩn cấp như hôm nay, ở ba tòa cung chính là cung Vị Ương, cung Trường Lạc và Đông cung đều có mật đạo.

Không ai biết mật đạo này ngoài Hoàng đế, Thái hậu và Thái tử.

Thái hậu đã già, thể lực có hạn, dù có thể thông qua mật đạo thoát khỏi cung Trường Lạc cũng không thể thoát khỏi hoàng cung rộng lớn này.

Bà dứt khoát trao cơ hội trốn thoát này cho Ngụy An.

Ngụy An thông qua mật đạo rời cung Trường Lạc, cẩn thận tránh quân Tần gia, đồng thời chạy về phía chỗ ở của Tứ hoàng tử.

Cũng thật trùng hợp.

Trên đường tình cờ gặp được Tứ hoàng tử Lạc Tân Nhiên.

Khi nghe tin trong cung xảy ra chuyện, Lạc Tân Nhiên thấy bất an nên mới chạy ra ngoài, muốn đến cung Vị Ương để xem phụ hoàng và mẫu phi thế nào.

Hắn may mắn, dọc đường không gặp quân Tần gia, cũng không gặp nguy hiểm.

Ngụy An gấp gáp truyền lời dặn của Thái hậu cho Tứ hoàng tử.

Tuy Lạc Tân Nhiên lo lắng cho an toàn của phụ hoàng và mẫu phi, nhưng hắn không thể làm trái lệnh của Thái hậu.

Hơn nữa trong lòng hắn cũng biết, nếu phụ hoàng và mẫu phi gặp nguy hiểm, dù một mình hắn xông vào cung Vị Ương cũng không thể giúp được gì.

Lạc Tân Nhiên nhanh chóng cân nhắc, cuối cùng quyết định nghe theo sắp xếp của Thái hậu, lập tức rời cung!

Hắn dẫn Ngụy An chạy về phía cổng cung.

Tuy nhiên, lần này hắn lại không may.

Bọn họ giữa đường gặp một đội quân Tần gia.

Đội quân Tần gia đó được trang bị vũ khí đầy đủ, lưỡi đao sắc bén dính đầy máu, xem ra đã giết rất nhiều người.

Ngụy An bảo vệ Lạc Tân Nhiên để hắn chạy đi.

Cuối cùng, cả hai đều không thoát.

Cả hai đều bị giết.

Võ tướng dẫn đầu nhận ra Lạc Tân Nhiên, cười toe toét.

“Ta thế mà đã giết một hoàng tử, lần này chắc nhận được rất nhiều tiền thưởng.”

Gã vừa nói vừa túm tóc Lạc Tân Nhiên, chặt đầu hắn.

Trong cung Vị Ương.

Tim Ninh Phi đột nhiên co thắt.

Nàng giơ tay lên ôm ngực cau mày, trông cực kỳ khó chịu.

Nhàn phi thấy nàng kỳ lạ, đang định hỏi có chuyện gì thì nghe thấy Tây Lăng vương đáng chết kia chợt lên tiếng.

“Thời gian một nén nhang sắp hết rồi, bệ hạ đã quyết định chưa?”

Hoàng đế sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, mím chặt môi không nói gì.

Tây Lăng vương “Xem ra bệ hạ vẫn rất kiên trì, vậy chúng ta chọn xem, ai sẽ bị giết đầu tiên?”

Ánh mắt Tây Lăng vương lướt qua Ninh phi và Nhàn phi.