Bộ Sanh Yên theo sát phía sau, quỳ xuống nói “Con dâu thỉnh an mẫu phi.”
Huệ phi ngạc nhiên khi thấy hai người họ.
“Đêm nay không phải là đêm tân hôn của hai con sao? Sao hai con không ở vương phủ, tự dưng chạy vào cung làm gì?”
Lạc Dạ Thần khó hiểu hỏi “Không phải người phái người truyền tin nói phụ hoàng bệnh nặng, gọi bọn con lập tức vào cung sao?”
Huệ phi cau mày “Từ khi Hoàng thượng nôn máu, cung Vị Ương canh gác nghiêm ngặt, ta vẫn luôn ở trong cung Vị Ương, đừng nói truyền tin ra ngoài, đến bước ra ngoài cũng không được.”
Lạc Dạ Thần ngày càng rối “Nhưng người truyền tin cho con đúng là thái giám của cung Dao Hoa, con đã từng gặp qua hắn, hình như tên Phó Lâm.”
Huệ phi “Trong cung của ta quả thật có một thái giám tên Phó Lâm, nhưng ta không lệnh hắn rời cung tìm con.”
Bộ Sanh Yên nghe hai mẹ con nói chuyện, càng nghe càng thấy có gì đó không ổn.
Nàng nhịn không được nên xen vào.
“E là Phó Lâm đó có vấn đề.”
Thật ra trong lòng nàng còn nghi ngờ nhiều hơn, nhưng vì bên cạnh có người ngoài nên không tiện nói nhiều.
Lạc Dạ Thần hơi hoảng sợ “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Huệ phi còn hoảng sợ hơn y, nhưng vì không muốn làm con trai lo lắng, bà cố giả vờ bình tĩnh, nhẹ nhàng an ủi.
“Con à, không sao, đây là hoàng cung, khắp nơi đều có cấm quân, không ai dám gây chuyện đâu. Nếu các con đã tới rồi thì vào gặp Hoàng thượng đi, tiện thể thỉnh an Thái hậu.”
Lạc Dạ Thần “Còn người thì sao? Sao người không vào trông phụ hoàng?”
Huệ phi bất đắc dĩ cười “Ta hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi.”
Lạc Dạ Thần muốn hỏi thêm nhưng bị Bộ Sanh Yên cắt ngang.
“Nếu nương nương mệt rồi, vậy mau về nghỉ ngơi đi, bọn con sẽ đến thăm người sau.”
Huệ phi mỉm cười nhìn nàng.
Nếu là lúc bình thường, Huệ phi nhất định sẽ nói thêm vài lời với nàng dâu mới này.
Nhưng bây giờ thật sự không phải là lúc để nói chuyện.
Huệ phi chỉ đành gạt đi ý nghĩ đó, nói câu quan trọng nhất.
“Giúp ta trông chừng Anh vương.”
Bộ Sanh Yên gật đầu “Con dâu hiểu rồi.”
Huệ phi cảm thấy nhẹ nhõm, cô con dâu này xem ra là người thông minh, có nàng ở đây, Anh vương sẽ không xảy ra chuyện.
Dưới sự giám sát của hai ma ma, Huệ phi ngồi kiệu về cung Dao Hoa.
Lạc Dạ Thần đứng đó nhìn kiệu của Huệ phi đi xa.
Y lẩm bẩm “Sắc mặt mẫu phi rất tệ, bà ấy không khỏe à?”
Bộ Sanh Yên “Hoàng thượng đột nhiên bệnh nặng, Huệ phi nương nương là người hầu cận Hoàng thượng, nhất định sẽ bị liên lụy.”
Lúc này Lạc Dạ Thần mới phản ứng “Mẫu phi bị phạt sao?”
“Chắc là vậy.”
Lạc Dạ Thần sốt ruột “Ta đi cầu xin hoàng tổ mẫu và phụ hoàng tha cho mẫu phi!”
Bộ Sanh Yên giữ y lại “Lúc này chàng càng nói nhiều càng sai nhiều, điều khôn ngoan nhất nên làm là không được nói một lời thừa thãi nào, chỉ cần Hoàng thượng bình an vô sự, Huệ phi nương nương sẽ không sao.”
Lạc Dạ Thần buột miệng “Nhưng lỡ phụ hoàng xảy ra chuyện thì sao?”
Nói xong, y nhận ra mình mới nói lời phản nghịch, vô thức nhìn xung quanh.
Cách đó không xa có rất nhiều cấm quân, nhưng dường như bọn họ không nghe thấy những gì y vừa nói.
Bộ Sanh Yên nhỏ giọng nói “Nếu Hoàng thượng xảy ra chuyện thật, trong cung này sẽ biến động, đến lúc đó, chúng ta phải chuẩn bị cho tình hình xấu nhất.”
Dù chỉ là phận nữ nhi nhưng nàng cũng có nghe đôi chút về tình hình trong triều.
Ngoại trừ Hoàng đế, người quyền lực nhất trong triều iện nay là Tần Trọng, vì ông ta nắm giữ một nửa binh quyền Đại Thịnh.
Kế đó là Thái tử.
Thái tử quản lý Hình bộ, có danh tiếng cao trong dân chúng, cũng có quan hệ rất tốt với Trần Lưu quận vương, năm mươi ngàn quân Xích Tiêu của quận Trần Lưu không phải dạng vừa gì.
Anh vương không chọc nổi hai người này.
Nhưng trên người Anh vương lại cứ đính thêm danh hiệu hoàng trưởng tử.
Nếu có người muốn đoạt quyền, thân phận hoàng trưởng tử này sẽ là bùa đòi mạng của y.
Nhìn thấy hai người đứng yên, đội cấm quân cách đó không xa bắt đầu thường xuyên nhìn về phía bọn họ.
Để tránh khơi dậy sự nghi ngờ, Lạc Dạ Thần và Bộ Sanh Yên ngừng nói chuyện, bước vào cung Vị Ương.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Lạc Dạ Thần và Bộ Sanh Yên vẫn giật mình khi tận mắt nhìn thấy bộ dạng hấp hối của Hoàng đế.
Bọn họ không ngờ Hoàng đế lại bệnh nặng như vậy.
Nhìn bộ dạng yếu ớt của ông, dường như không còn sống được bao lâu nữa.
Đôi mắt Lạc Dạ Thần lập tức đỏ lên, quỳ xuống cạnh giường, nghẹn ngào nói.
“Phụ hoàng, nhi thần mới mấy ngày không gặp người, sao người lại thành ra như vậy?”
Bộ Sanh Yên quỳ xuống cạnh y, cúi đầu lau nước mắt.
Hai mắt Thái hậu cũng đỏ “Hôm nay không phải ngày con thành thân sao? Tại sao hai con lại vào cung?”
Lạc Dạ Thần khịt mũi “Con nghe nói phụ hoàng bệnh nặng, trong lòng rất lo lắng, nên dẫn theo vương phi vào cung thăm phụ hoàng.”
Thái hậu “Con nghe ai nói?”
Lạc Dạ Thần do dự một lúc, nhưng vẫn nói thật.
“Là một tiểu thái giám tên Phó Lâm ở cung Dao Hoa, hắn chạy đến phủ Anh vương báo tin, nói phụ hoàng bệnh nặng, bảo con lập tức vào cung, nhưng vừa nãy con ở ngoài cửa gặp mẫu phi, mẫu phi nói chưa từng sai Phó Lâm xuất cung, con cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.”
Thái hậu nghe vậy liền hiểu ra điểm đáng nghi, chắc chắn có người dùng danh nghĩa Huệ phi gọi Anh vương vào cung.
Nếu người dụ Anh vương vào cung là đồng bọn với người âm mưu hại Hoàng đế thì âm mưu của bọn chúng chắc chắn rất lớn.
Thái hậu càng nghĩ càng sợ.
Bà vô thức nhìn Hoàng đế, lại thấy Hoàng đế còn đang bệnh, đừng nói để Hoàng đế chủ trì đại cục lúc này, thậm chí Hoàng đế còn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Thái hậu quay đầu nhìn Lạc Dạ Thần.
Dù sao Lạc Dạ Thần cũng là hoàng trưởng tử, lúc này để y ra mặt chủ trì đại cục, chắc là được.
Bộ Sanh Yên thấy Thái hậu đang suy nghĩ, lặng lẽ đưa tay nhéo eo của Lạc Dạ Thần.
Lạc Dạ Thần không cảnh giác, sắc mặt thay đổi vì đau.
Bộ Sanh Yên lập tức quan tâm hỏi.
“Vương gia, ngài sao vậy? Có phải ngài thấy không khỏe chỗ nào không? Hôm nay ngài bận rộn sắp xếp chuyện thành hôn, thật sự đã rất mệt rồi. Buổi tối còn phải tiếp đãi khách khứa, uống không ít rượu. Vừa rồi lúc ngài ra ngoài còn suýt vấp ngưỡng cửa. Ngài đã vậy rồi thì đừng cố gượng nữa!”
Dù Lạc Dạ Thần không hiểu ý của Bộ Sanh Yên, nhưng y vẫn hợp tác, bày ra bộ dạng khó chịu.
Thái hậu thấy vậy bất đắc dĩ thở dài “Nếu con thấy không khỏe, vậy lui xuống nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì thì ai gia sẽ gọi hai con.”
“Đa tạ hoàng tổ mẫu.”
Bộ Sanh Yên đỡ Lạc Dạ Thần đứng dậy.
Hai người vừa rời khỏi cung Vị Ương, những phi tần công chúa và hoàng tử khác nghe được tin tức cung đã tới.
Những người này tụ tập xung quanh Hoàng đế tranh nhau nói, tất cả bày tỏ quan tâm sâu sắc đến tình trạng của Hoàng đế.
Ánh mắt Thái hậu lướt qua các hoàng tử, cuối cùng dừng lại ở Tứ hoàng tử Lạc Tân Nhiên.
Lạc Tân Nhiên chú ý tới ánh mắt của Thái hậu, chủ động hỏi.
“Hoàng tổ mẫu có gì dặn dò?”