Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 604




Vốn Lạc Dạ Thần muốn đè Bộ Sanh Yên bên dưới, trị nàng một phen để nàng biết ai mới là chủ gia đình.

Đáng tiếc lý tưởng thì đẹp đẽ, hiện thực thì tàn khốc.

Y bị Bộ Sanh Yên đè hôn rất lâu, hôn đến choáng váng đầu óc, ngọn lửa trong cơ thể càng bốc lên.

Bây giờ đừng nói đến lật người làm chủ, y thậm chí còn quên cả họ của mình.

Ngay lúc hai người đang ôm nhau không thể tách ra thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Tiếng hét của quản gia truyền qua cánh cửa.

“Vương gia, vương phi!”

Bộ Sanh Yên lùi lại một chút, đôi mắt đẹp phủ đầy sương, đôi môi đỏ mềm mại như quả anh đào chín, đỏ mọng quyến rũ, vạt áo đã trượt xuống khuỷu tay lộ một mảng lớn làn da trắng mịn.

Lạc Dạ Thần nhìn dáng vẻ quyến rũ của nàng, không tự chủ được mà nuốt nước bọt, yết hầu cuộn lên xuống, hơi thở cũng gấp gáp.

Nhưng tiếng gõ cửa chết tiệt vẫn tiếp tục.

Mũi tên đã lên dây nhưng lại bị buộc phải tạm dừng, Lạc Dạ Thần rất tức giận.

Y chống một tay lên chăn nâng nửa người trên hét ra ngoài.

“Chuyện gì? Có chuyện gì không thể đợi ngày mai rồi nói sao?!”

Cũng không xem xem bây giờ là lúc nào.

Đây là đêm tân hôn của y, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng!

Lại còn dám đến phiền y? Đúng là muốn ăn đòn!

Quản gia bên ngoài đã rất nôn nóng, không quan tâm mình sẽ bị vương gia mắng nên giả vờ can đảm tiếp tục hét.

“Vương gia, trong cung xảy ra chuyện lớn!”

Lạc Dạ Thần vẫn đang rất phiền, có chuyện lớn nào quan trọng bằng chuyện lớn đời người của y không?!

Bộ Sanh Yên buông y ra, kéo vạt áo bị tuột xuống lên.

“Ta đi mở cửa hỏi xem chuyện gì? Lỡ có chuyện gì lớn xảy ra, chúng ta có thể sớm chuẩn bị.”

Lạc Dạ Thần ngã gục trên chăn, trên mặt viết hai chữ lớn —

Không vui!

Bộ Sanh Yên đi vòng qua bức bình phong mở cửa.

“Xảy ra chuyện gì?”

Quản gia chắp tay, nói vội “Khởi bẩm vương phi, vừa rồi người trong cung tới báo, nói Hoàng đế đột nhiên nôn máu, mời vương gia vào cung ngay.”

Nét mặt Bộ Sanh Yên thay đổi.

“Đang yên lành sao đột nhiên nôn máu?”

Quản gia “Nô tài cũng không biết, dù sao người trong Thái y viện đều bị gọi ra khỏi nhà, hiện đang chạy vào cung, xem ra Hoàng thượng bệnh rất nặng.”

Nếu Hoàng đế bệnh nặng thật, Anh vương là trưởng tử của Hoàng đế, dù bất cứ lý do gì đều phải có mặt.

Lúc này Lạc Dạ Thần nhanh chóng từ phía sau bức bình phong bước ra ngoài.

“Phụ hoàng bệnh thật sao?”

Quản gia chắp tay nói “Khởi bẩm vương gia, người trong cung đã đến rồi, chắc hẳn là thật.”

Bộ Sanh Yên hỏi “Người này đến từ cung nào? Ông có biết hắn không?”

Quản gia thành thật trả lời “Là người của cung Dao Hoa, trước đây từng phụng lệnh Huệ phi truyền tin cho vương phủ chúng ta.”

Nếu là người của Huệ phi, chắc hẳn tin tức đáng tin.

Bộ Sanh Yên quay đầu nhìn Lạc Dạ Thần, thấp giọng nói.

“Mau thu dọn, chúng ta lập tức vào cung.”

Lạc Dạ Thần hiếm khi ân cần.

“Nàng bận cả một ngày, không ăn được bao nhiêu, bây giờ chắc là vừa mệt vừa đói, chi bằng nàng ở lại vương phủ nghỉ ngơi cho tốt, một mình ta vào cung là được.”

Bộ Sanh Yên “Ta không an tâm để chàng đi một mình.”

Lạc Dạ Thần thấy nàng kiên quyết, đành cho nàng đi theo.

Cả hai nhanh chóng thay y phục thường ngày, trang sức cũng tháo ra, chỉ để lại một vài trang sức thể hiện thân phận của mình.

Hai người lên xe ngựa vào cung.

Lúc này trời đã tối nhưng vẫn còn hơn một canh giờ nữa mới đến giờ giới nghiêm.

Trên đường vẫn còn người đi bộ tụm năm tụm ba.

Ánh đèn mờ ảo của đèn lồng treo trước cửa quán trọ và tửu lâu đọng lại trong màn đêm như những ngôi sao.

Một cỗ xe ngựa treo đèn lồng phủ Anh vương chạy xuyên màn đêm.

Lạc Dạ Thần thấy trong xe quá ngột ngạt nên mở rèm xe để gió đêm mát mẻ lùa vào.

Qua cửa sổ, có thể thấy hoàng cung ngày càng gần.

Nó giống như một con thú khổng lồ đang ngủ yên trong đêm.

Cánh cổng hoàng cung đang từ từ mở ra trông giống như con thú khổng lồ đang há cái miệng đẫm máu.

Lạc Dạ Thần đột nhiên có cảm giác hoảng sợ không thể nói rõ.

Y bất giác cau mày, ấn vào ngực mình.

Bộ Sanh Yên hỏi “Chàng sao vậy? Khó chịu ở đâu à?”

Lạc Dạ Thần cẩn thận cảm nhận, cảm giác hoảng sợ vừa rồi đã biến mất.

Y lắc đầu “Không có gì, có lẽ là ta tưởng tượng thôi.”

……

Tối nay Tiêu Hề Hề ngủ sớm.

Nhưng nàng ngủ không ngon.

Nàng mơ thấy mình về hoàng cung.

Trong hoàng cung không có người sống, khắp nơi đều là máu tanh, ngay cả gió thổi vào mặt cũng mang theo mùi máu tanh ghê tởm.

Đột nhiên, một mũi tên sắc nhọn bay nhanh về phía nàng trong cơn gió lạnh!

Nhưng nàng bị đóng băng tại chỗ, không thể di chuyển.

Trong nháy mắt, mũi tên bay tới trước mặt nàng, chỉ cách ngực nàng một tấc.

Con ngươi của nàng run rẩy dữ dội, nhịp tim và hơi thở đồng thời ngừng lại.

Cả người chợt bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Tiêu Hề Hề nằm trên giường, ngơ ngác nhìn xà nhà, rất lâu mới thoát khỏi cơn ác mộng.

Nàng quay đầu nhìn bên cạnh, vốn Thái tử đang ngủ bên cạnh không thấy đâu nữa.

Cơn ác mộng vừa rồi đáng sợ đến mức Tiêu Hề Hề tạm thời không còn buồn ngủ.

Nàng vén chăn xuống giường, định ra ngoài hít thở không khí xem Thái tử ở đâu.

Nàng vừa mở cửa thì thấy ba người đang đứng trong sân, là Thái tử, Triệu Hiền và Bùi Thiên Hoặc.

Dường như ba người đang bàn chuyện quan trọng gì đó, giọng nói rất trầm, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Khi nghe thấy tiếng cửa mở, bọn họ lập tức ngừng nói chuyện, quay lại nhìn Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề hơi sững sờ “Ta chỉ định ra ngoài hóng gió, mọi người cứ tiếp tục.”

Nàng đang định rút lại chân vừa bước ra.

Lạc Thanh Hàn “Vừa hay ta đang định gọi nàng dậy, nếu nàng dậy rồi thì thu dọn một chút, chúng ta phải rời khỏi đây.”

Tiêu Hề Hề nghi hoặc “Sao phải rời khỏi?”

Lạc Thanh Hàn hỏi “Sao vậy? Lẽ nào nàng thích ở đây? Định ở đây cả đời à?”

“Ý ta không phải vậy, ta chỉ thấy lạ, nửa đêm đột nhiên muốn đi, lẽ nào xảy ra chuyện gì sao?”

Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh đáp “Ừm, trong cung xảy ra chuyện.”

Tiêu Hề Hề nhớ tới ác mộng vừa rồi, cảm thấy bất an trong lòng, vội hỏi.

“Trong cung xảy ra chuyện gì?”

Lạc Thanh Hàn “Ta vừa nhận được tin phụ hoàng bệnh nặng nôn máu, trong cung nhất định sẽ biến động. Nếu chúng ta cứ ở đây sẽ thành mục tiêu của người khác, trước khi bọn chúng nhận ra, chúng ta phải đi nhanh.”

Tiêu Hề Hề “Còn Thường công công và Bảo Cầm thì sao? Bọn họ vẫn còn trong cung, liệu có gặp nguy hiểm không?”

“Ta đã truyền tin cho bọn họ, bảo bọn họ trốn càng sớm càng tốt, Ngọc Lân vệ trong cung cũng sẽ bảo vệ bọn họ. Bọn họ chỉ là cung nữ thái giám bình thường, không liên quan gì đến đại cục, chỉ cần họ không quá nổi bật thì sẽ không sao.”

Tiêu Hề Hề nhẹ nhõm được một chút.